TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Mà cho dù Trương Toàn đoán sai đi nữa, bên cạnh Triệu Yến Hoa vốn chẳng có thần tiên phù trợ nào, thì bản thân gã cũng đâu có chịu thiệt gì.

Suy cho cùng, hiện tại gã đang trong cảnh ngộ thê thảm như thế này, bị phái tới đưa cơm cho một hoàng tử trong lãnh cung, nhiệm vụ này và thân phận này vốn đã là tận cùng rồi, có tệ hơn nữa thì cũng không thể tệ hơn hiện tại được.

Đã như vậy, chi bằng đánh cược một phen!

“Điện hạ, ngài đối với nô tài có ân cứu mạng, hôm nay nô tài đến đây thật lòng chỉ để bày tỏ lòng biết ơn mà thôi.”

Nói xong, Trương Toàn nghiêm túc dập đầu hành lễ về phía Triệu Yến Hoa.

Làm xong hết thảy những việc này, Trương Toàn không dám ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Yến Hoa, chỉ cứ thế nằm im trên mặt đất, căng thẳng tới mức bỏ mặc cả tiếng ếch nhái, côn trùng xung quanh, yên lặng chờ Triệu Yến Hoa lên tiếng.

Triệu Yến Hoa, người không biết rõ trong lòng Trương Toàn đang suy nghĩ điều gì, cũng chẳng vội mở lời.

Có lẽ hắn không hiểu rõ về Trương Toàn, nhưng hắn hiểu rất rõ chốn hoàng cung này. Tuy rằng hắn từng được nâng niu chiều chuộng như ngôi sao sáng suốt bảy năm, sau đó lại chịu cảnh lạnh lùng suốt ba năm, nhưng với những chuyện âm mưu toan tính trong cung, hắn tuyệt đối không hề xa lạ.

Lòng cảm kích hôm nay của Trương Toàn rốt cuộc là chân thật hay giả dối cũng không quá quan trọng. Quan trọng là, liệu có thể để hắn sử dụng hay không mà thôi…

Trước khi cứu Trương Toàn, Triệu Yến Hoa từng có những ý nghĩ có phần tham lam, nhưng vẫn chưa thật sự nảy sinh dã tâm nào cả.

Hắn muốn được ăn no, không còn bị đánh đập. Nếu có thể, hắn còn muốn mắt mình khỏi hẳn, muốn nhìn rõ dáng vẻ của Sở Dao Quang, muốn rời khỏi Vân Thủy Các, muốn cùng với Sở Dao Quang thoát khỏi hoàng cung đang giam cầm hắn…

Nhưng rời khỏi hoàng cung rồi thì thế nào đây? Liệu hắn có thực sự tự do? Chỉ e vẫn phải đổi tên đổi họ, thậm chí đổi tên rồi vẫn phải trốn tránh khắp nơi.

Hắn căm ghét cuộc sống như vậy.

Vậy nên hiện giờ, hắn muốn nhiều hơn thế nữa.

Hắn muốn bước ra khỏi Vân Thủy Các, muốn hưởng thụ địa vị xứng đáng với thân phận hoàng tử, muốn chữa lành đôi mắt, muốn nắm trong tay quyền lực, muốn nhìn thật rõ Sở Dao Quang, muốn… giữ nàng lại bên cạnh mình.

Hắn không muốn cứ mỗi ba ngày lại phải chờ đợi nàng, hắn muốn ngày nào cũng được nhìn thấy nàng, nhìn thấy vị tiên nữ tỷ tỷ luôn giúp đỡ hắn.

Hắn biết rõ những suy nghĩ này vô cùng phi thực tế, thậm chí rất nực cười, nhưng tham vọng vốn như một đốm lửa nhỏ, một khi đã nhen nhóm, liền lập tức như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, lan rộng, lấp đầy tâm trí hắn.

Cũng không biết im lặng bao lâu, cuối cùng bàn tay Triệu Yến Hoa vốn giấu sau lưng đang nắm chặt hòn đá kia cũng dần buông lỏng. Giọng nói của hắn nghe không ra vui buồn, chỉ bình thản nói:

“Vậy sao? Ngươi đã cảm ơn xong rồi, đêm nay có thể yên tâm trở về ngủ ngon giấc. Ta cũng phải đi nghỉ đây.”

Nói xong, Triệu Yến Hoa xoay người bước về phía căn phòng. Dù sao hắn cũng đã sống ở Vân Thủy Các này ba năm, nơi đây mọi thứ đối với hắn đều vô cùng quen thuộc, mà để có thể đi lại dễ dàng, hắn bắt buộc phải làm cho mình quen thuộc.

Nếu như tối nay Trương Toàn tìm hắn thực sự chỉ để đơn thuần cảm tạ, thì những lời vừa rồi của hắn cũng chẳng có vấn đề gì.

Còn nếu Trương Toàn quả thật mang tâm tư nào khác, bất luận tốt hay xấu, thì gã nhất định sẽ chủ động thể hiện ra ngoài. Thế thì hắn cần gì phải vội vàng?

Từng bước từng bước, hắn chậm rãi đi vào căn phòng. Cho tới khi không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, lúc này Trương Toàn mới cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn phòng tối om không chút ánh sáng kia. Dưới ánh trăng chiếu rọi, căn phòng ấy chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ đáng sợ, lúc nào cũng chực chờ để nuốt chửng lấy gã.

10

0

3 tháng trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.