0 chữ
Chương 5
Chương 1.4: Mèo là chủ đề thích hợp dùng để bắt chuyện
Gia nghe tiếng nói thì ngẩng đầu nhìn sang.
“Ừ, mèo dễ thương mà.”
Vừa dứt lời, cậu giật mình nhận ra người trước mặt là ai: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thấy bé mèo cứ kêu mãi nên cho nó ra ngoài một lúc. Thật ngại quá, tôi vẫn chưa xin phép cậu.”
“Không sao mà, có gì đâu.”
Hạo vẫy tay tỏ ý: “Thằng nhóc này tò mò lắm. Đi đến đâu nó cũng muốn khám phá một vòng.”
“Meo, meo.”
George kêu lên hai tiếng, nghe như đang muốn kháng nghị.
“Chú nói không đúng sao?”
Hạo nhìn về phía George.
“Meo, meo.”
“Đây không phải mèo của cậu à?”
Gia ngạc nhiên hỏi.
“À không, đây là mèo của một người bạn. Cậu ấy đi công tác vài hôm nên gửi tôi chăm sóc hộ.”
“Ra là thế. Vậy cậu có nuôi mèo không?”
“Có chứ. Tôi có nuôi một bé mèo Ba Tư lông trắng tên Sữa Bò.”
Hạo nhớ về đứa con trai nghịch ngợm đang ở khách sạn.
“Mèo Ba Tư trắng sao? Mèo Ba Tư dễ thương lắm đó.”
Mắt của Gia sáng lên: “Tôi cũng có nuôi một bé mèo Anh lông ngắn màu vàng, tên của nó là Gừng.”
“Tên Gừng vì nó màu vàng à?”
“Đúng rồi. Lúc tôi mới mang nó về nhà, bộ lông vàng của nó làm tôi nhớ tới mấy củ gừng còn trong tủ lạnh nên gọi nó là Gừng luôn.”
Gia cười: “Mà chắc cậu cũng giống tôi nhỉ? Đặt tên mèo theo màu lông ấy.”
“Ừ. Tôi xin bé mèo của mình từ một người bạn, lúc đó nó chừng ba tháng tuổi thôi. Tôi thích uống sữa lại thấy lông nó màu trắng nên đặt cho nó tên Sữa Bò.”
“Mà này, nếu vậy cậu đưa George về không sợ nó đánh nhau với Sữa Bò à?”
“Không sao đâu, hai đứa nó là bạn thân. Lâu ngày không gặp, không chừng còn kéo nhau phá phách chung nữa kìa.”
“Vậy sao? George sắp gặp được bạn rồi này.”
Gia vừa cười vừa vuốt ve George: “Cậu sống ở thành phố H à?”
“Không phải, tôi chỉ đến đây tham gia buổi giao lưu thôi.”
“Vậy là cậu mang theo Sữa Bò đến đây?”
“Đúng rồi.”
“Khách sạn cậu ở có cho mang vật nuôi vào à?”
“Phải. Tôi cố tình tìm đấy.”
“Ra là vậy.”
Gia gật gù: “Cậu có thể cho tôi địa chỉ của khách sạn đó không? Lần sau tôi có đến đây nữa thì sẽ mang theo Gừng đến đó thuê phòng.”
“Được chứ.”
Hạo lấy điện thoại ra: “Cậu kết bạn trên LINE với tôi đi rồi tôi nhắn địa chỉ sang cho cậu.”
“Được.”
Gia cũng mở điện thoại lên: “Số điện thoại của tôi là xxxxxxxxxx.”
“Tôi gửi lời mời rồi đấy.”
“Tôi chấp nhận rồi nhé.”
Hạo nhấn vào trang chủ trên LINE của Gia định chọn chức năng nhắn tin thì thấy hình nền của cậu là nhân vật chính của tựa game Blue Star, một sê-ri trò chơi giải đố rất ăn khách hiện nay. Nhà sản xuất vừa phát hành phần 3 của nó cách đây không lâu. Mô hình khi nãy Hạo chọn mua cũng chính là mô hình của nhân vật chính trong game này.
“Cậu cũng chơi Blue Star à?”
Hạo hỏi.
“Phải. Tôi cảm thấy nội dung cốt truyện với các câu đố của nó rất thú vị. Tôi chơi từ lúc nó vừa ra mắt phần 1 kìa, cũng tính là người hâm mộ lâu năm đấy.”
“Tôi thì chơi từ phần 2. Có khi chơi cả tiếng vẫn chưa qua được một màn.”
“Tôi cũng vậy.”
Gia chưa nói dứt lời thì cửa phòng chờ mở ra.
“Anh Gia, chúng ta ra duyệt sân khấu và khớp kịch bản với MC luôn nhé.”
Nhân viên công tác vừa bước vào nói.
“À, được thôi.”
Tuy không nỡ rời đi vì đang trò chuyện vui vẻ nhưng cậu đến làm việc mà, phải làm cho tốt chứ.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Gia đứng lên, gật đầu chào Hạo.
“Sau khi kết thúc cậu có bận gì không? Nếu cậu không bận, chúng ta cùng đi ăn một bữa đi.”
“Được chứ.”
Gia cười vui vẻ, cậu cảm thấy mình và người bạn mới này rất hợp nhau nên đồng ý ngay lập tức: “Vậy lát nữa gặp lại nhé.”
“Được, tạm biệt.”
oOo
Hôm nay có bốn khách mời sẽ giao lưu với người hâm mộ tại triển lãm của For You. Buổi sáng là Gia và Hạo, buổi chiều là hai khách mời nữ của khu Văn học và khu Âm nhạc. Vân là khách mời của khu Văn học.
Vân từ nơi khác đến thành phố H để học đại học và lập nghiệp. Ở trường đại học, cô theo học ngành Tâm lý học, chuyên ngành Tham vấn – Trị liệu. Ngoài việc học, cô dùng phần lớn thời gian rảnh của mình vào việc viết lách và đăng tải những bài viết của mình lên nền tảng For You. Khi đó, cô xem việc viết lách như một sở thích giúp bản thân giải tỏa căng thẳng nên nhìn chung cô viết mọi thứ rất tùy hứng, nội dung chủ yếu cũng chỉ là những mẩu chuyện thường ngày, những suy ngẫm về cuộc sống của bản thân, thi thoảng cũng viết một vài truyện ngắn. Lâu dần, cô cũng có được một lượng người theo dõi nhất định.
Mãi cho đến trước kỳ thực tập vào năm cuối, Vân vẫn nghĩ viết lách chỉ đơn giản là một sở thích của mình, giống như rất nhiều sở thích khác. Trong khoảng một năm từ khi bắt đầu thực tập cho đến lúc tốt nghiệp rồi chính thức làm việc trong lĩnh vực này, Vân nhận ra rằng bản thân hình như không thích hợp để trở thành một nhà trị liệu chuyên nghiệp. Thay vào đó, cô càng lúc càng cảm thấy yêu thích việc viết lách, cô tận hưởng cảm giác được đắm chìm vào việc tạo ra và kể lại những câu chuyện. Vậy là sau một thời gian tranh đấu rất nhiều với bản thân, cô quyết định từ chức khỏi công việc tại phòng tham vấn tâm lý khi đó và tập trung phát triển viết lách từ sở thích trở thành công việc chính thức của mình.
Các câu chuyện của cô chủ yếu xoay quanh hai chủ đề là trinh thám và tình cảm. Có khi chỉ tập trung vào một chủ đề, có khi lại kết hợp cả hai. Những lời nhận xét nổi bật mà độc giả dành cho cô đó là cốt truyện hấp dẫn, các tình tiết được sắp xếp hợp lý và mang lại được cảm giác bất ngờ. Điều đặc biệt nhất trong các tác phẩm của cô là cách kể chuyện. Nhờ vào những kiến thức và giá trị quan được tiếp nhận từ chuyên ngành của mình, các câu chuyện của Vân luôn được kể với góc nhìn rất mới mẻ và độc đáo. Chính nhờ điều này đã giúp cô nhanh chóng thu hút được rất nhiều độc giả và trở thành một trong những tác giả rất được hoan nghênh hiện nay của khu Văn học.
Bên cạnh sáng tác văn chương, niềm yêu thích lớn nhất của Vân là phim ảnh. Cô thường tìm những bài bình luận, bài thảo luận phim để đọc. Nhờ đó mà cô biết đến Hạo. Ngoài việc theo dõi các bài bình luận phim của Hạo, cô còn thường xem Hạo live stream chơi các trò chơi giải đố, suy luận. Bản thân Vân vốn thích những thứ liên quan đến suy luận, trinh thám mà những trò chơi Hạo chọn gần như đều thuộc chủ đề này nên từ lúc bắt đầu theo dõi Hạo, dù Hạo rất ít khi live stream, có khi hai, ba tháng mới live một lần, giờ live lại không cố định vì anh từng nói rằng anh không muốn chơi một mình nên live để có cảm giác có người chơi cùng chứ không định trở thành streamer thì Vân vẫn không bỏ lỡ bất kỳ một lần live nào của anh. Cô cảm thấy không những nội dung các trò chơi anh chọn cũng thú vị mà cách Hạo chơi chúng cũng thú vị không kém. Lâu dần, Vân nghĩ mình đã phần nào cảm nhận được sự hấp dẫn của trò chơi điện tử và chính bản thân cô cũng bắt đầu chơi.
Khi nhận được lịch trình chung của buổi giao lưu ngày hôm đó, Vân rất bất ngờ khi mình được xếp cùng ngày với thần tượng. Trước đó cô còn dự định sẽ nhắn tin hỏi phía nền tảng có mời Hạo không vì Hạo được xem là “đại thần” của khu Phim ảnh mà. Ai ngờ chưa kịp hỏi thì hạnh phúc đã đến bất ngờ thế này rồi. Cô quyết định hôm đó sẽ đến sớm để tham gia buổi giao lưu, kế đó thì sẽ vào hậu trường để xin chữ ký. Cả hai người đều là khách mời đại diện cho các khu chuyên mục của For You, cũng tính là đồng nghiệp, dù mối quan hệ này có vẻ hơi xa. Vân hy vọng Hạo sẽ nể tình “đồng nghiệp xa” mà chịu ký tên cho cô. Nghĩ đến đây cô bỗng cảm thấy rất phấn khích, cô vội vàng đến nhà sách mua một quyển sổ thật đẹp để hôm đó xin chữ ký thần tượng của mình.
Ngày 15, đúng như kế hoạch đã định sẵn, Vân đến khu triển lãm vào khoảng hơn 10 giờ, trước khi buổi giao lưu của Hạo bắt đầu một chút. Vân đến khu Ẩm thực mua một ly nước cam và một ổ bánh bông lan mặn nhỏ rồi mới đến khu vực sân khấu tìm chỗ ngồi. Buổi giao lưu của Hạo diễn ra từ 10 giờ 30 đến 12 giờ trưa. Khoảng một tiếng đầu là những câu hỏi từ ban tổ chức như biết đến For You như thế nào, tại sao lại chọn For You làm nền tảng phát triển rồi đến những câu hỏi về công việc hiện tại, dự định tương lai như thế nào. Nửa tiếng sau là giao lưu tại chỗ, giải đáp các câu hỏi của khán giả. Vân không đặt câu hỏi mà chỉ yên lặng ngồi nghe mọi người hỏi và nghe Hạo trả lời.
Sau khi buổi giao lưu kết thúc, Vân lướt qua dòng người tiến về phía khu vực hậu trường. Bản thân cũng là khách mời nên cô nhanh chóng nhờ được một nhân viên đưa mình đến phòng chờ của khách mời.
“Ừ, mèo dễ thương mà.”
Vừa dứt lời, cậu giật mình nhận ra người trước mặt là ai: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thấy bé mèo cứ kêu mãi nên cho nó ra ngoài một lúc. Thật ngại quá, tôi vẫn chưa xin phép cậu.”
“Không sao mà, có gì đâu.”
Hạo vẫy tay tỏ ý: “Thằng nhóc này tò mò lắm. Đi đến đâu nó cũng muốn khám phá một vòng.”
“Meo, meo.”
George kêu lên hai tiếng, nghe như đang muốn kháng nghị.
“Chú nói không đúng sao?”
Hạo nhìn về phía George.
“Meo, meo.”
“Đây không phải mèo của cậu à?”
Gia ngạc nhiên hỏi.
“À không, đây là mèo của một người bạn. Cậu ấy đi công tác vài hôm nên gửi tôi chăm sóc hộ.”
“Ra là thế. Vậy cậu có nuôi mèo không?”
“Có chứ. Tôi có nuôi một bé mèo Ba Tư lông trắng tên Sữa Bò.”
Hạo nhớ về đứa con trai nghịch ngợm đang ở khách sạn.
Mắt của Gia sáng lên: “Tôi cũng có nuôi một bé mèo Anh lông ngắn màu vàng, tên của nó là Gừng.”
“Tên Gừng vì nó màu vàng à?”
“Đúng rồi. Lúc tôi mới mang nó về nhà, bộ lông vàng của nó làm tôi nhớ tới mấy củ gừng còn trong tủ lạnh nên gọi nó là Gừng luôn.”
Gia cười: “Mà chắc cậu cũng giống tôi nhỉ? Đặt tên mèo theo màu lông ấy.”
“Ừ. Tôi xin bé mèo của mình từ một người bạn, lúc đó nó chừng ba tháng tuổi thôi. Tôi thích uống sữa lại thấy lông nó màu trắng nên đặt cho nó tên Sữa Bò.”
“Mà này, nếu vậy cậu đưa George về không sợ nó đánh nhau với Sữa Bò à?”
“Không sao đâu, hai đứa nó là bạn thân. Lâu ngày không gặp, không chừng còn kéo nhau phá phách chung nữa kìa.”
“Vậy sao? George sắp gặp được bạn rồi này.”
“Không phải, tôi chỉ đến đây tham gia buổi giao lưu thôi.”
“Vậy là cậu mang theo Sữa Bò đến đây?”
“Đúng rồi.”
“Khách sạn cậu ở có cho mang vật nuôi vào à?”
“Phải. Tôi cố tình tìm đấy.”
“Ra là vậy.”
Gia gật gù: “Cậu có thể cho tôi địa chỉ của khách sạn đó không? Lần sau tôi có đến đây nữa thì sẽ mang theo Gừng đến đó thuê phòng.”
“Được chứ.”
Hạo lấy điện thoại ra: “Cậu kết bạn trên LINE với tôi đi rồi tôi nhắn địa chỉ sang cho cậu.”
“Được.”
Gia cũng mở điện thoại lên: “Số điện thoại của tôi là xxxxxxxxxx.”
“Tôi gửi lời mời rồi đấy.”
“Tôi chấp nhận rồi nhé.”
Hạo nhấn vào trang chủ trên LINE của Gia định chọn chức năng nhắn tin thì thấy hình nền của cậu là nhân vật chính của tựa game Blue Star, một sê-ri trò chơi giải đố rất ăn khách hiện nay. Nhà sản xuất vừa phát hành phần 3 của nó cách đây không lâu. Mô hình khi nãy Hạo chọn mua cũng chính là mô hình của nhân vật chính trong game này.
Hạo hỏi.
“Phải. Tôi cảm thấy nội dung cốt truyện với các câu đố của nó rất thú vị. Tôi chơi từ lúc nó vừa ra mắt phần 1 kìa, cũng tính là người hâm mộ lâu năm đấy.”
“Tôi thì chơi từ phần 2. Có khi chơi cả tiếng vẫn chưa qua được một màn.”
“Tôi cũng vậy.”
Gia chưa nói dứt lời thì cửa phòng chờ mở ra.
“Anh Gia, chúng ta ra duyệt sân khấu và khớp kịch bản với MC luôn nhé.”
Nhân viên công tác vừa bước vào nói.
“À, được thôi.”
Tuy không nỡ rời đi vì đang trò chuyện vui vẻ nhưng cậu đến làm việc mà, phải làm cho tốt chứ.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Gia đứng lên, gật đầu chào Hạo.
“Sau khi kết thúc cậu có bận gì không? Nếu cậu không bận, chúng ta cùng đi ăn một bữa đi.”
“Được chứ.”
Gia cười vui vẻ, cậu cảm thấy mình và người bạn mới này rất hợp nhau nên đồng ý ngay lập tức: “Vậy lát nữa gặp lại nhé.”
“Được, tạm biệt.”
oOo
Hôm nay có bốn khách mời sẽ giao lưu với người hâm mộ tại triển lãm của For You. Buổi sáng là Gia và Hạo, buổi chiều là hai khách mời nữ của khu Văn học và khu Âm nhạc. Vân là khách mời của khu Văn học.
Vân từ nơi khác đến thành phố H để học đại học và lập nghiệp. Ở trường đại học, cô theo học ngành Tâm lý học, chuyên ngành Tham vấn – Trị liệu. Ngoài việc học, cô dùng phần lớn thời gian rảnh của mình vào việc viết lách và đăng tải những bài viết của mình lên nền tảng For You. Khi đó, cô xem việc viết lách như một sở thích giúp bản thân giải tỏa căng thẳng nên nhìn chung cô viết mọi thứ rất tùy hứng, nội dung chủ yếu cũng chỉ là những mẩu chuyện thường ngày, những suy ngẫm về cuộc sống của bản thân, thi thoảng cũng viết một vài truyện ngắn. Lâu dần, cô cũng có được một lượng người theo dõi nhất định.
Mãi cho đến trước kỳ thực tập vào năm cuối, Vân vẫn nghĩ viết lách chỉ đơn giản là một sở thích của mình, giống như rất nhiều sở thích khác. Trong khoảng một năm từ khi bắt đầu thực tập cho đến lúc tốt nghiệp rồi chính thức làm việc trong lĩnh vực này, Vân nhận ra rằng bản thân hình như không thích hợp để trở thành một nhà trị liệu chuyên nghiệp. Thay vào đó, cô càng lúc càng cảm thấy yêu thích việc viết lách, cô tận hưởng cảm giác được đắm chìm vào việc tạo ra và kể lại những câu chuyện. Vậy là sau một thời gian tranh đấu rất nhiều với bản thân, cô quyết định từ chức khỏi công việc tại phòng tham vấn tâm lý khi đó và tập trung phát triển viết lách từ sở thích trở thành công việc chính thức của mình.
Các câu chuyện của cô chủ yếu xoay quanh hai chủ đề là trinh thám và tình cảm. Có khi chỉ tập trung vào một chủ đề, có khi lại kết hợp cả hai. Những lời nhận xét nổi bật mà độc giả dành cho cô đó là cốt truyện hấp dẫn, các tình tiết được sắp xếp hợp lý và mang lại được cảm giác bất ngờ. Điều đặc biệt nhất trong các tác phẩm của cô là cách kể chuyện. Nhờ vào những kiến thức và giá trị quan được tiếp nhận từ chuyên ngành của mình, các câu chuyện của Vân luôn được kể với góc nhìn rất mới mẻ và độc đáo. Chính nhờ điều này đã giúp cô nhanh chóng thu hút được rất nhiều độc giả và trở thành một trong những tác giả rất được hoan nghênh hiện nay của khu Văn học.
Bên cạnh sáng tác văn chương, niềm yêu thích lớn nhất của Vân là phim ảnh. Cô thường tìm những bài bình luận, bài thảo luận phim để đọc. Nhờ đó mà cô biết đến Hạo. Ngoài việc theo dõi các bài bình luận phim của Hạo, cô còn thường xem Hạo live stream chơi các trò chơi giải đố, suy luận. Bản thân Vân vốn thích những thứ liên quan đến suy luận, trinh thám mà những trò chơi Hạo chọn gần như đều thuộc chủ đề này nên từ lúc bắt đầu theo dõi Hạo, dù Hạo rất ít khi live stream, có khi hai, ba tháng mới live một lần, giờ live lại không cố định vì anh từng nói rằng anh không muốn chơi một mình nên live để có cảm giác có người chơi cùng chứ không định trở thành streamer thì Vân vẫn không bỏ lỡ bất kỳ một lần live nào của anh. Cô cảm thấy không những nội dung các trò chơi anh chọn cũng thú vị mà cách Hạo chơi chúng cũng thú vị không kém. Lâu dần, Vân nghĩ mình đã phần nào cảm nhận được sự hấp dẫn của trò chơi điện tử và chính bản thân cô cũng bắt đầu chơi.
Khi nhận được lịch trình chung của buổi giao lưu ngày hôm đó, Vân rất bất ngờ khi mình được xếp cùng ngày với thần tượng. Trước đó cô còn dự định sẽ nhắn tin hỏi phía nền tảng có mời Hạo không vì Hạo được xem là “đại thần” của khu Phim ảnh mà. Ai ngờ chưa kịp hỏi thì hạnh phúc đã đến bất ngờ thế này rồi. Cô quyết định hôm đó sẽ đến sớm để tham gia buổi giao lưu, kế đó thì sẽ vào hậu trường để xin chữ ký. Cả hai người đều là khách mời đại diện cho các khu chuyên mục của For You, cũng tính là đồng nghiệp, dù mối quan hệ này có vẻ hơi xa. Vân hy vọng Hạo sẽ nể tình “đồng nghiệp xa” mà chịu ký tên cho cô. Nghĩ đến đây cô bỗng cảm thấy rất phấn khích, cô vội vàng đến nhà sách mua một quyển sổ thật đẹp để hôm đó xin chữ ký thần tượng của mình.
Ngày 15, đúng như kế hoạch đã định sẵn, Vân đến khu triển lãm vào khoảng hơn 10 giờ, trước khi buổi giao lưu của Hạo bắt đầu một chút. Vân đến khu Ẩm thực mua một ly nước cam và một ổ bánh bông lan mặn nhỏ rồi mới đến khu vực sân khấu tìm chỗ ngồi. Buổi giao lưu của Hạo diễn ra từ 10 giờ 30 đến 12 giờ trưa. Khoảng một tiếng đầu là những câu hỏi từ ban tổ chức như biết đến For You như thế nào, tại sao lại chọn For You làm nền tảng phát triển rồi đến những câu hỏi về công việc hiện tại, dự định tương lai như thế nào. Nửa tiếng sau là giao lưu tại chỗ, giải đáp các câu hỏi của khán giả. Vân không đặt câu hỏi mà chỉ yên lặng ngồi nghe mọi người hỏi và nghe Hạo trả lời.
Sau khi buổi giao lưu kết thúc, Vân lướt qua dòng người tiến về phía khu vực hậu trường. Bản thân cũng là khách mời nên cô nhanh chóng nhờ được một nhân viên đưa mình đến phòng chờ của khách mời.
8
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
