0 chữ
Chương 4
Chương 1.3: Mèo là chủ đề thích hợp dùng để bắt chuyện
Trước buổi giao lưu vài ngày, Hạo có thông báo lên tài khoản chính thức của mình rằng sẽ đến tham gia buổi giao lưu của For You khiến phần bình luận bên dưới gần như nổ tung với hơn 100 ngàn bình luận. Mọi người hoặc là đang hẹn nhau lập nhóm đi chung hoặc là tiếc nuối bản thân không đi được, cũng có người đang bàn luận không biết các “đại thần” mình thích khi gặp nhau có kết bạn rồi cùng nhau live stream không, nếu có thì chắc chắn lượt xem live sẽ đạt kỷ lục mới của nền tảng.
Một người bạn mà Hạo làm quen được khi ở nước ngoài hiện đang sống ở thành phố H nhìn thấy dòng thông báo kia thì nhắn tin cho anh.
Khôi: [Chào người anh em.]
Khôi: [Tao thấy mày đăng bài nói ngày 15 sẽ đến thành phố H, định ở lại lâu không?]
Hạo: [Chắc cũng hơn một tuần đấy.]
Hạo: [Tao định đi chụp ảnh một vòng thành phố để làm tư liệu chọn cảnh quay phim.]
Khôi: [Vậy khách sạn mày ở có cho đem thú cưng không?]
Khôi: [Tao có chút chuyện muốn nhờ.]
Hạo: [Đem được.]
Hạo: [Tao định đưa Sữa Bò theo nên chọn khách sạn cho mang theo thú cưng.]
Khôi: [Mày đem Sữa Bò theo làm gì?]
Khôi: [FY có hoạt động gì dành cho thú cưng à?]
Hạo: [Không phải, tao chỉ muốn cho nó ngắm nhìn thế giới thôi.]
Khôi: [Xem ba thương con chưa này.]
Khôi: [Ngày 15 tao đi công tác nên định hỏi nếu tiện thì mày giúp tao trông George mấy bữa.]
Hạo: [Mày đi bao lâu?]
Khôi: [Hai ngày thôi. Khi nào về tao mời mày một chầu.]
Hạo: [Được, để tao trông cho. George với Sữa Bò lâu rồi không gặp, chắc nhớ nhau lắm.]
Khôi: [Ừ, hồi đó tụi nó thân nhau quá trời.]
Khôi: [Vậy tối 14 mày đến chưa? Gửi địa chỉ khách sạn rồi tao chạy qua.]
Hạo: [Tao bay chuyến 11 giờ đêm nên chắc không được rồi.]
Hạo: [Ngày 15 mấy giờ mày bay?]
Khôi: [Tao bay chuyến 11 giờ trưa.]
Khôi: [Đúng rồi, mấy giờ mày đến chỗ festival? Tao tra thử thì thấy nó gần sân bay.]
Khôi: [Tao ghé đưa George với túi đồ của nó rồi chạy ra sân bay luôn.]
Hạo: [Cũng được. Vậy khoảng 8 giờ gặp đi, cho mày dư dả thời gian.]
Khôi: [Ok, cảm ơn bạn hiền. Để tao tìm quán rồi gửi địa chỉ cho.]
Khôi: [Hôm đó gặp nhé.]
Hạo: [Ok, đến đó rồi gặp.]
Hạo tắt màn hình điện thoại rồi nhìn Sữa Bò đang đứng trên nhà cây cho mèo vừa cào móng vừa kêu meo meo. Sữa Bò thuộc giống mèo Ba Tư có lông trắng, đến nay vừa tròn 3 tuổi. Nó khá nghịch ngợm nhưng lại rất nghe lời Hạo. Còn George là một con mèo thuộc giống mèo Anh lông ngắn có màu xám. Sữa Bò và George là một đôi bạn rất thân thiết.
Chủ của George, Khôi, là bạn cùng trường với Hạo khi anh đi du học. Cả hai quen biết nhau vì đều là thành viên của hội du học sinh trường J. Đến khi trò chuyện, biết được đối phương cũng là dân thành phố B thì nhanh chóng trở thành bạn thân. Sau khi về nước, Khôi cũng trở về ở thành phố B. Cậu ở đó khoảng hai năm thì chuyển đến thành phố H làm việc. George đi theo Khôi nên từ đó nó và Sữa Bò ít có cơ hội gặp nhau.
Khi biết mình sẽ đến thành phố H, Hạo vốn dĩ cũng định gọi cho Khôi, nhờ Khôi mang George ra để chúng nó gặp nhau, bây giờ thì tốt rồi, không những gặp mà còn được ở chung với nhau, chắc Sữa Bò sẽ vui lắm. Hạo vừa nghĩ vừa tiến đến vuốt ve Sữa Bò.
“Sữa Bò còn nhớ George không? Sữa Bò sắp được gặp George rồi đó!”
Sữa Bò dừng việc cào móng lại, nó nhìn Hạo rồi kêu “meo meo” như muốn đáp lại lời Hạo. Hạo mỉm cười khi nghe Sữa Bò trả lời. Anh để nó tiếp tục cào móng, còn mình thì xuống bếp tìm gì đó để lót bụng.
oOo
Festival kỷ niệm 10 năm của For You được tổ chức tại thành phố H và kéo dài trong một tuần. Phía nền tảng tổ chức một hội chợ triển lãm với rất nhiều hoạt động, gian hàng thú vị được kinh doanh bởi chính các streamer nổi tiếng của từng khu chuyên mục. Khu Ẩm thực với nhiều gian hàng đồ ăn thức uống hấp dẫn, khu Thời trang với các gian hàng bán quần áo hoặc tư vấn phối đồ, thay đổi phong cách, khu Trò chơi với các gian hàng bày bán sản phẩm được các công ty game sản xuất dựa trên các tựa game của chính mình và nhiều khu vực thú vị khác. Các buổi giao lưu sẽ được tổ chức tại sân khấu trung tâm của triển lãm này.
Ngày 13, sau khi tan làm, Gia từ công ty đi thẳng đến sân bay và lên máy bay đến thành phố H. Sau khi máy bay đáp xuống, cậu đến khách sạn đã đặt trước cất hành lý rồi đi tìm một quán ăn địa phương ở gần đó để ăn tối, sang hôm sau thì dành cả ngày để đi thăm thú khắp nơi. Trong thư phản hồi For You gửi lại cho cậu, cậu sẽ nhận phỏng vấn giao lưu vào 9 giờ sáng ngày 15. Hôm đó sẽ có bốn người tham gia giao lưu, buổi sáng hai người, buổi chiều hai người. Vậy nên hôm đó cậu phải đến sớm để chuẩn bị nhưng bù lại cậu sẽ được rảnh cả buổi chiều.
Sáng ngày 15, còn chưa đến 7 giờ nhưng Gia đã có mặt tại khu vực hậu trường của sân khấu tại festival để chuẩn bị cho buổi giao lưu. Nhân viên công tác đưa cậu đến phòng chờ của khách mời để trang điểm, làm tóc và thay trang phục. Trong lúc thợ làm tóc đang tạo kiểu, có người đến đưa cho cậu kịch bản giao lưu hôm nay với các câu hỏi để cậu xem qua trước, sau khi chuẩn bị xong cậu sẽ trao đổi với người dẫn chương trình một lần nữa.
Đang đọc kịch bản thì cậu nghe thấy có tiếng ai đó bước vào phòng chờ. Một vài nhân viên công tác nghe tiếng mở cửa thì cũng hướng ánh nhìn về đó.
“Là anh Hạo, khách mời của khu Phim ảnh đúng không?”
Người phụ trách nhanh chóng bước đến và mở lời.
“Phải, là tôi. Chào mọi người.”
“Chào anh. Anh cũng đến sớm vậy sao? Chúng ta hẹn lúc 9 giờ 30 mà, bây giờ chỉ mới hơn 8 giờ thôi.”
“Sáng nay tôi hẹn bạn ở quán cà phê gần đây để lấy bé mèo này. Xong việc thì tôi đến đây luôn.”
Hạo vừa nói vừa chỉ tay vào cái ba lô đựng mèo đeo ở trên lưng. George có vẻ nghe hiểu nên kêu lên một tiếng “meo” như để xác nhận câu nói của Hạo.
Gia nghe thấy có người đến thì ngẩng đầu lên nhìn về phía sau qua gương, cậu vô tình bắt gặp ánh mắt của Hạo đang nhìn về phía mình, hai người theo phép lịch sự gật đầu chào nhau. Người phụ trách thấy vậy thì lập tức đứng ra giới thiệu.
“À, đây là anh Gia, khách mời của khu Học tập. Hôm nay Gia sẽ nhận phỏng vấn đầu tiên.”
Người phụ trách nói với Hạo rồi quay sang Gia: “Còn đây là anh Hạo, khách mời của khu Phim ảnh. Anh ấy sẽ nhận phỏng vấn ngay sau anh.”
Gia và Hạo lại gật đầu chào nhau thêm lần nữa.
“Anh muốn chuẩn bị luôn không?”
Người phụ trách quay sang hỏi Hạo.
“Không cần đâu, tôi muốn đi dạo một vòng trước. Đến giờ đã hẹn tôi sẽ quay lại phòng chờ.”
“Vậy được thôi.”
“À, có thể cho tôi để nhờ bé mèo ở đây không?”
“Được chứ, anh cứ để bé ở ghế sô pha đằng kia.”
Người phụ trách vừa nói vừa chỉ về hướng bộ ghế sô pha trong phòng chờ.
“Cảm ơn.”
Hạo đặt ba lô đựng George lên ghế sô pha rồi xoay người rời khỏi phòng chờ. Anh định sẽ đến khu Trò chơi dạo một vòng vì ngoài phim ảnh thì thứ anh yêu thích nhất chính là trò chơi điện tử.
Hạo rời đi không lâu thì Gia cũng đã chuẩn bị xong. Người phụ trách nói với cậu rằng người dẫn chương trình đang duyệt sân khấu ở phía trước, có lẽ cậu phải đợi thêm khoảng 20 phút nữa. Gia nghe vậy thì cầm kịch bản đến ghế sô pha ngồi, dự định sẽ tự mình nghiên cứu thêm chút nữa. Vốn dĩ Gia ngồi cách George một khoảng nhưng cậu vừa ngồi xuống thì đã nghe George kêu lên vài tiếng “meo meo”. Gia nghe thấy động tĩnh thì di chuyển đến gần hơn, dùng một ngón tay đưa vào vuốt ve lông của George qua lỗ thông gió trên ba lô.
“Sao vậy? Bé muốn nói gì?”
Gia nói chuyện với George như nói chuyện với một đứa trẻ mẫu giáo.
“Meo, meo, meo.”
George trả lời.
“Bé tên George à? Muốn ra ngoài chơi hả?”
Gia nhìn thấy tấm bảng tên đeo trước cổ của bé mèo, vừa vuốt ve vừa tiếp tục hỏi.
“Meo, meo, meo.”
George tiếp tục trả lời.
Gia rất thích mấy thứ đáng yêu, ví dụ như mèo và chó. Bé mèo này cũng thuộc giống mèo Anh lông ngắn giống bé Gừng nhà cậu nhưng Gừng có lông màu vàng còn George lại có lông màu xám.
Gia nhớ đây là mèo của người tên Hạo khi nãy vào đây. Nhân viên nói cậu ấy là ai nhỉ, à, là khách mời của khu Phim ảnh. Nhìn mặt cậu ấy có vẻ không khó tính lắm, mình đưa bé mèo ra ngoài một lúc rồi cho lại vào trong ba lô chắc không sao đâu nhỉ? Gia không có thói quen nghe người khác nói chuyện nên cuộc đối thoại khi nãy của Hạo và người phụ trách cậu không nghe được bao nhiêu. Chỉ nhớ là hình như cậu ấy nói sẽ ra ngoài đến giờ hẹn mới quay lại phòng chờ. Mình giao lưu lúc 9 giờ, cậu ấy giao lưu lúc 10 giờ 30 nên chắc là sẽ không về ngay đâu. Nghĩ là làm, Gia mở ba lô và ôm George đặt xuống đất.
George rất dạn dĩ, nó ngẩng đầu nhìn Gia một lúc rồi ngắm nghía xung quanh. Sau khi chắn chắn rằng ở đây an toàn, George bắt đầu đi khám phá xung quanh. Gia cũng đứng lên và đi theo sau bé. George đi đến chỗ treo trang phục rồi đi đến bàn trang điểm, nhảy lên ghế rồi nhảy lên bàn nhìn bản thân mình trong gương, kế đó lại nhảy xuống đất và về lại ghế sô pha. Mỗi chỗ George đều dừng lại quan sát một chút rồi mới rời đi.
“Hài lòng rồi đúng không?”
Gia ngồi xuống cạnh George.
“Meo, meo, meo.”
Gia nghe thấy tiếng trả lời thì bật cười rồi đưa tay vuốt ve George.
Hạo đi dạo ở khu Trò chơi được một lúc thì nhìn thấy mô hình nhân vật trong một trò chơi mà anh rất thích nên tiến đến mua. Khi chuẩn bị trả tiền, Hạo phát hiện mình không mang theo ví. Anh nhớ lại khi nãy nhận George từ chỗ Khôi, anh có mở túi đồ của George ra xem và hình như để quên ví tiền của mình ở trong đấy. Vậy là anh nhờ người bán hàng giữ mô hình lại giúp mình và trở về phòng chờ lấy ví.
Khi vừa mở cửa phòng chờ, anh nhìn thấy George đã ra khỏi ba lô, đang nằm trên ghế với vẻ mặt rất hưởng thụ sự vuốt ve của người lúc nãy anh vừa gặp. Người đó hình như không thấy anh bước vào, vẫn đang tiếp tục vừa vuốt ve vừa nói chuyện với George.
“Cậu cũng thích mèo à?”
Hạo tiến đến ngồi xuống phía bên còn lại của George, để George nằm giữa mình và người kia.
Một người bạn mà Hạo làm quen được khi ở nước ngoài hiện đang sống ở thành phố H nhìn thấy dòng thông báo kia thì nhắn tin cho anh.
Khôi: [Chào người anh em.]
Khôi: [Tao thấy mày đăng bài nói ngày 15 sẽ đến thành phố H, định ở lại lâu không?]
Hạo: [Chắc cũng hơn một tuần đấy.]
Khôi: [Vậy khách sạn mày ở có cho đem thú cưng không?]
Khôi: [Tao có chút chuyện muốn nhờ.]
Hạo: [Đem được.]
Hạo: [Tao định đưa Sữa Bò theo nên chọn khách sạn cho mang theo thú cưng.]
Khôi: [Mày đem Sữa Bò theo làm gì?]
Khôi: [FY có hoạt động gì dành cho thú cưng à?]
Hạo: [Không phải, tao chỉ muốn cho nó ngắm nhìn thế giới thôi.]
Khôi: [Xem ba thương con chưa này.]
Khôi: [Ngày 15 tao đi công tác nên định hỏi nếu tiện thì mày giúp tao trông George mấy bữa.]
Hạo: [Mày đi bao lâu?]
Khôi: [Hai ngày thôi. Khi nào về tao mời mày một chầu.]
Hạo: [Được, để tao trông cho. George với Sữa Bò lâu rồi không gặp, chắc nhớ nhau lắm.]
Khôi: [Ừ, hồi đó tụi nó thân nhau quá trời.]
Khôi: [Vậy tối 14 mày đến chưa? Gửi địa chỉ khách sạn rồi tao chạy qua.]
Hạo: [Ngày 15 mấy giờ mày bay?]
Khôi: [Tao bay chuyến 11 giờ trưa.]
Khôi: [Đúng rồi, mấy giờ mày đến chỗ festival? Tao tra thử thì thấy nó gần sân bay.]
Khôi: [Tao ghé đưa George với túi đồ của nó rồi chạy ra sân bay luôn.]
Hạo: [Cũng được. Vậy khoảng 8 giờ gặp đi, cho mày dư dả thời gian.]
Khôi: [Ok, cảm ơn bạn hiền. Để tao tìm quán rồi gửi địa chỉ cho.]
Khôi: [Hôm đó gặp nhé.]
Hạo: [Ok, đến đó rồi gặp.]
Hạo tắt màn hình điện thoại rồi nhìn Sữa Bò đang đứng trên nhà cây cho mèo vừa cào móng vừa kêu meo meo. Sữa Bò thuộc giống mèo Ba Tư có lông trắng, đến nay vừa tròn 3 tuổi. Nó khá nghịch ngợm nhưng lại rất nghe lời Hạo. Còn George là một con mèo thuộc giống mèo Anh lông ngắn có màu xám. Sữa Bò và George là một đôi bạn rất thân thiết.
Khi biết mình sẽ đến thành phố H, Hạo vốn dĩ cũng định gọi cho Khôi, nhờ Khôi mang George ra để chúng nó gặp nhau, bây giờ thì tốt rồi, không những gặp mà còn được ở chung với nhau, chắc Sữa Bò sẽ vui lắm. Hạo vừa nghĩ vừa tiến đến vuốt ve Sữa Bò.
“Sữa Bò còn nhớ George không? Sữa Bò sắp được gặp George rồi đó!”
Sữa Bò dừng việc cào móng lại, nó nhìn Hạo rồi kêu “meo meo” như muốn đáp lại lời Hạo. Hạo mỉm cười khi nghe Sữa Bò trả lời. Anh để nó tiếp tục cào móng, còn mình thì xuống bếp tìm gì đó để lót bụng.
oOo
Festival kỷ niệm 10 năm của For You được tổ chức tại thành phố H và kéo dài trong một tuần. Phía nền tảng tổ chức một hội chợ triển lãm với rất nhiều hoạt động, gian hàng thú vị được kinh doanh bởi chính các streamer nổi tiếng của từng khu chuyên mục. Khu Ẩm thực với nhiều gian hàng đồ ăn thức uống hấp dẫn, khu Thời trang với các gian hàng bán quần áo hoặc tư vấn phối đồ, thay đổi phong cách, khu Trò chơi với các gian hàng bày bán sản phẩm được các công ty game sản xuất dựa trên các tựa game của chính mình và nhiều khu vực thú vị khác. Các buổi giao lưu sẽ được tổ chức tại sân khấu trung tâm của triển lãm này.
Ngày 13, sau khi tan làm, Gia từ công ty đi thẳng đến sân bay và lên máy bay đến thành phố H. Sau khi máy bay đáp xuống, cậu đến khách sạn đã đặt trước cất hành lý rồi đi tìm một quán ăn địa phương ở gần đó để ăn tối, sang hôm sau thì dành cả ngày để đi thăm thú khắp nơi. Trong thư phản hồi For You gửi lại cho cậu, cậu sẽ nhận phỏng vấn giao lưu vào 9 giờ sáng ngày 15. Hôm đó sẽ có bốn người tham gia giao lưu, buổi sáng hai người, buổi chiều hai người. Vậy nên hôm đó cậu phải đến sớm để chuẩn bị nhưng bù lại cậu sẽ được rảnh cả buổi chiều.
Sáng ngày 15, còn chưa đến 7 giờ nhưng Gia đã có mặt tại khu vực hậu trường của sân khấu tại festival để chuẩn bị cho buổi giao lưu. Nhân viên công tác đưa cậu đến phòng chờ của khách mời để trang điểm, làm tóc và thay trang phục. Trong lúc thợ làm tóc đang tạo kiểu, có người đến đưa cho cậu kịch bản giao lưu hôm nay với các câu hỏi để cậu xem qua trước, sau khi chuẩn bị xong cậu sẽ trao đổi với người dẫn chương trình một lần nữa.
Đang đọc kịch bản thì cậu nghe thấy có tiếng ai đó bước vào phòng chờ. Một vài nhân viên công tác nghe tiếng mở cửa thì cũng hướng ánh nhìn về đó.
“Là anh Hạo, khách mời của khu Phim ảnh đúng không?”
Người phụ trách nhanh chóng bước đến và mở lời.
“Phải, là tôi. Chào mọi người.”
“Chào anh. Anh cũng đến sớm vậy sao? Chúng ta hẹn lúc 9 giờ 30 mà, bây giờ chỉ mới hơn 8 giờ thôi.”
“Sáng nay tôi hẹn bạn ở quán cà phê gần đây để lấy bé mèo này. Xong việc thì tôi đến đây luôn.”
Hạo vừa nói vừa chỉ tay vào cái ba lô đựng mèo đeo ở trên lưng. George có vẻ nghe hiểu nên kêu lên một tiếng “meo” như để xác nhận câu nói của Hạo.
Gia nghe thấy có người đến thì ngẩng đầu lên nhìn về phía sau qua gương, cậu vô tình bắt gặp ánh mắt của Hạo đang nhìn về phía mình, hai người theo phép lịch sự gật đầu chào nhau. Người phụ trách thấy vậy thì lập tức đứng ra giới thiệu.
“À, đây là anh Gia, khách mời của khu Học tập. Hôm nay Gia sẽ nhận phỏng vấn đầu tiên.”
Người phụ trách nói với Hạo rồi quay sang Gia: “Còn đây là anh Hạo, khách mời của khu Phim ảnh. Anh ấy sẽ nhận phỏng vấn ngay sau anh.”
Gia và Hạo lại gật đầu chào nhau thêm lần nữa.
“Anh muốn chuẩn bị luôn không?”
Người phụ trách quay sang hỏi Hạo.
“Không cần đâu, tôi muốn đi dạo một vòng trước. Đến giờ đã hẹn tôi sẽ quay lại phòng chờ.”
“Vậy được thôi.”
“À, có thể cho tôi để nhờ bé mèo ở đây không?”
“Được chứ, anh cứ để bé ở ghế sô pha đằng kia.”
Người phụ trách vừa nói vừa chỉ về hướng bộ ghế sô pha trong phòng chờ.
“Cảm ơn.”
Hạo đặt ba lô đựng George lên ghế sô pha rồi xoay người rời khỏi phòng chờ. Anh định sẽ đến khu Trò chơi dạo một vòng vì ngoài phim ảnh thì thứ anh yêu thích nhất chính là trò chơi điện tử.
Hạo rời đi không lâu thì Gia cũng đã chuẩn bị xong. Người phụ trách nói với cậu rằng người dẫn chương trình đang duyệt sân khấu ở phía trước, có lẽ cậu phải đợi thêm khoảng 20 phút nữa. Gia nghe vậy thì cầm kịch bản đến ghế sô pha ngồi, dự định sẽ tự mình nghiên cứu thêm chút nữa. Vốn dĩ Gia ngồi cách George một khoảng nhưng cậu vừa ngồi xuống thì đã nghe George kêu lên vài tiếng “meo meo”. Gia nghe thấy động tĩnh thì di chuyển đến gần hơn, dùng một ngón tay đưa vào vuốt ve lông của George qua lỗ thông gió trên ba lô.
“Sao vậy? Bé muốn nói gì?”
Gia nói chuyện với George như nói chuyện với một đứa trẻ mẫu giáo.
“Meo, meo, meo.”
George trả lời.
“Bé tên George à? Muốn ra ngoài chơi hả?”
Gia nhìn thấy tấm bảng tên đeo trước cổ của bé mèo, vừa vuốt ve vừa tiếp tục hỏi.
“Meo, meo, meo.”
George tiếp tục trả lời.
Gia rất thích mấy thứ đáng yêu, ví dụ như mèo và chó. Bé mèo này cũng thuộc giống mèo Anh lông ngắn giống bé Gừng nhà cậu nhưng Gừng có lông màu vàng còn George lại có lông màu xám.
Gia nhớ đây là mèo của người tên Hạo khi nãy vào đây. Nhân viên nói cậu ấy là ai nhỉ, à, là khách mời của khu Phim ảnh. Nhìn mặt cậu ấy có vẻ không khó tính lắm, mình đưa bé mèo ra ngoài một lúc rồi cho lại vào trong ba lô chắc không sao đâu nhỉ? Gia không có thói quen nghe người khác nói chuyện nên cuộc đối thoại khi nãy của Hạo và người phụ trách cậu không nghe được bao nhiêu. Chỉ nhớ là hình như cậu ấy nói sẽ ra ngoài đến giờ hẹn mới quay lại phòng chờ. Mình giao lưu lúc 9 giờ, cậu ấy giao lưu lúc 10 giờ 30 nên chắc là sẽ không về ngay đâu. Nghĩ là làm, Gia mở ba lô và ôm George đặt xuống đất.
George rất dạn dĩ, nó ngẩng đầu nhìn Gia một lúc rồi ngắm nghía xung quanh. Sau khi chắn chắn rằng ở đây an toàn, George bắt đầu đi khám phá xung quanh. Gia cũng đứng lên và đi theo sau bé. George đi đến chỗ treo trang phục rồi đi đến bàn trang điểm, nhảy lên ghế rồi nhảy lên bàn nhìn bản thân mình trong gương, kế đó lại nhảy xuống đất và về lại ghế sô pha. Mỗi chỗ George đều dừng lại quan sát một chút rồi mới rời đi.
“Hài lòng rồi đúng không?”
Gia ngồi xuống cạnh George.
“Meo, meo, meo.”
Gia nghe thấy tiếng trả lời thì bật cười rồi đưa tay vuốt ve George.
Hạo đi dạo ở khu Trò chơi được một lúc thì nhìn thấy mô hình nhân vật trong một trò chơi mà anh rất thích nên tiến đến mua. Khi chuẩn bị trả tiền, Hạo phát hiện mình không mang theo ví. Anh nhớ lại khi nãy nhận George từ chỗ Khôi, anh có mở túi đồ của George ra xem và hình như để quên ví tiền của mình ở trong đấy. Vậy là anh nhờ người bán hàng giữ mô hình lại giúp mình và trở về phòng chờ lấy ví.
Khi vừa mở cửa phòng chờ, anh nhìn thấy George đã ra khỏi ba lô, đang nằm trên ghế với vẻ mặt rất hưởng thụ sự vuốt ve của người lúc nãy anh vừa gặp. Người đó hình như không thấy anh bước vào, vẫn đang tiếp tục vừa vuốt ve vừa nói chuyện với George.
“Cậu cũng thích mèo à?”
Hạo tiến đến ngồi xuống phía bên còn lại của George, để George nằm giữa mình và người kia.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
