TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29: Đồng ý?

Tạ Quan Liên lưu luyến dời ánh mắt khỏi chuỗi Phật châu trên ngực y, ngước mắt nhìn y, thuần thục lộ ra vẻ vô tội.

Vẻ mặt y thản nhiên đối diện với nàng.

Trong mắt Tạ Quan Liên mang theo vẻ áy náy, chỉ vào chuỗi Phật châu trên ngực y, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi pháp sư, ta nhìn chuỗi Phật châu trước ngực ngài rất quen mắt, không có ý mạo phạm.”

Giọng điệu mềm mại lộ ra cẩn thận, đôi mắt trời sinh đã mang theo ánh nước long lanh trong suốt, khi nhìn về phía người khác thì giống như cất giấu một vầng trăng sáng trong đó, rất khó khiến người khác trách cứ nàng.

Hàng mi dài của Thẩm Thính Tứ rũ xuống, tầm mắt lướt qua Phật châu, giọng điệu vẫn hiền lành như thường: “Không sao.”

Người có lòng từ bi, dù bị người khác mạo phạm thì vẫn có thể giữ được sự khiêm cung và nhu hòa vốn có.

Trong lòng Tạ Quan Liên càng thêm yêu thích y.

Thấy tính tình y rất tốt, nàng tiếp tục thăm dò: “Không giấu gì pháp sư, trước khi xuất giá, ta cũng từng có một chuỗi Phật châu như vậy, chỉ tiếc là về sau bị đứt mất, nói ra cũng có chút duyên phận, màu sắc của chuỗi bị đứt kia và của pháp sư trông rất giống nhau.”

Lời này không tính là gạt người, trước đây nàng thực sự có, mà cũng thực sự bị đứt, cho nên nàng nói tiếp cực kỳ tự nhiên.

Sau khi nói xong, nàng chớp chớp mắt chờ y đáp lời.

Nhưng mà mí mắt của vị Phật tử trẻ tuổi tuấn tú ấy cũng không thèm động, vẻ mặt dịu dàng “ừm” một tiếng.

Thoạt nhìn như giữ lễ, kỳ thực ý nghĩa lại giống hệt hôm giảng pháp hôm đó.

Ngươi có Phật châu thì liên quan gì đến ta?

Sự lạnh nhạt của y không khiến Tạ Quan Liên nản lòng, cũng không thấy xấu hổ, lại chuyển sang đề tài khác nói:

“Thật ra ta đến tìm pháp sư, là bởi vì ngày đó nghe pháp sư giảng, trở về ta đã cẩn thận nghiên cứu Phật pháp, gần đây có chút lĩnh ngộ muốn cùng pháp sư thảo luận một phen, xem ta ngộ ra có đúng hay không.”

Nói đến chuyện khiến y có hứng thú, trong mắt y mới có cảm xúc khác.

Nhưng cảm xúc ấy tan biến quá nhanh, Tạ Quan Liên chưa kịp nhìn rõ đã tưởng rằng y lại sắp từ chối, định mở miệng nói tiếp thì chợt thấy con ngươi đen như mực của thanh niên trước mắt hạ xuống, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

“Được.”

Đồng ý?

Dễ dàng đến mức khiến Tạ Quan Liên hơi kinh ngạc, nhìn vị Phật tử trẻ tuổi vừa dứt lời đã xoay người bước vào phòng trong, thầm nghĩ chắc là đã đồng ý thật rồi.

Gương mặt trắng trẻo của nàng không kìm được mà hiện lên vẻ vui mừng, nhấc váy ướt lên đuổi theo y.

Căn nhà nhỏ trong rừng trúc được sửa sang hết sức thanh nhã, bài trí gọn gàng, toát lên vẻ đẹp tự nhiên giản dị, ngay cả tranh treo trên vách tường cũng rất hợp với cảnh.

Tuyết trắng, tùng trúc, hoàng hôn, cảnh sắc hài hòa.

Trên ô cửa sổ vuông vức cao nửa thân người có treo chuông gió bằng trúc xanh, ngoài trời có một cơn gió nhẹ thoảng qua, gió thổi chuông kêu, âm thanh nghe như linh hoạt kỳ ảo.

Nơi này thật tốt.

Tạ Quan Liên đoan chính quỳ ngồi trên đệm bồ đoàn, ánh mắt không nhịn được đánh giá chung quanh, nếu không nhìn lầm thì mấy bức tranh treo trên tường đều là danh họa.

Chưa bàn đến thật giả, chỉ bàn về trình độ vẽ cũng đã là đỉnh cao rồi.

Không nghĩ tới chỉ là một căn nhà trúc bình thường không có người ở phía sau núi lại treo mấy thứ này, cũng chẳng sợ có người trộm mất.

---

Editor: Ỏ cám ơn các bác Cam, Mint V, Camchiu, dưa hái xanh không ngọt, Linh Dao đã đập ánh kim nheng ~~

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.