0 chữ
Chương 26
Chương 26: Ra sau núi tìm y
Chẳng trách nàng đã tìm đến những nơi thường có tăng nhân lui tới mà vẫn không thấy người, thì ra là ở sau núi.
Tạ Quan Liên khẽ lay động hàng mi cong tựa cánh ve, giọng nói nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ: “Đa tạ tiểu sư phụ, có lẽ vừa rồi ta nghe lầm, chẳng hay hôm nay là vị pháp sư nào khai đàn giảng pháp? Ở đâu?”
Tiểu tăng liền nói ra pháp hiệu cùng địa điểm giảng pháp hôm nay.
Tạ Quan Liên chắp tay hành lễ: “Đa tạ tiểu sư phụ.”
Tiểu tăng ôm bó hương tiếp tục đi về phía khác.
Tạ Quan Liên nâng cằm nhọn, trong đôi mắt đen lóe ra một tia sáng, cũng không đi về phía nơi khai đàn giảng pháp mà men theo con đường nhỏ đến sau núi.
Chùa Già Nam được xây giữa sườn núi, đi sâu vào bên trong có bia giới ngăn cách không thể vào được, nhưng phía sau núi có một cánh rừng rộng lớn, bình thường sẽ có tăng nhân ở phía sau núi đốn trúc.
Loại việc nặng này bình thường là tiểu sa di mới vào chùa làm, kiểu như Thẩm Thính Tứ này trừ khi phạm sai lầm, bằng không tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Y vốn được trụ trì Không Dư yêu mến, hẳn là không nỡ thả người ra sau núi làm việc.
Vậy thì chỉ có thể là y tự nguyện đến.
Từ hôm ấy pháp hội bị hủy bỏ, mà nay lại đến nơi này làm việc thô nặng, rõ ràng tâm y không yên.
Về phần vì sao trong lòng không yên, có lẽ là bởi vì ngày đó?
Tạ Quan Liên tránh người, men theo con đường nhỏ vào sau núi.
Trên con đường nhỏ sau núi phủ một tầng tuyết tùng thật dày, còn chưa đi lên núi, đôi giày thêu ngọc trai đã ướt.
Nàng cúi đầu nhìn giày đã dính nước, lòng thoáng hối hận vì vội vàng đến đây như vậy, lẽ ra nên thay một đôi giày dễ đi núi.
Nhưng hiện tại đã đến rồi, không tiện quay lại nữa, nàng đành phải tiếp tục đi lên phía trước.
Rừng trúc sau núi vô cùng rộng lớn, lá trúc mảnh dài phủ đầy tuyết trắng như muối, xung quanh rất yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh nhẹ nhàng từ trong chùa vọng ra.
Tạ Quan Liên đi đến mỏi mệt, liền tựa người vào một thân trúc lớn mà thở dốc, trên trán trắng mịn vương mồ hôi lấm tấm, hai má ửng đỏ xinh đẹp, tuyết trên lá trúc rơi xuống mái tóc lỏng lẻo của nàng, như những cánh hoa lê trắng tinh.
Rừng lớn thế này, biết đi nơi nào tìm người?
Nàng đặt mu bàn tay lên trán, cổ hơi ngẩng cao, trên khuôn mặt thoáng qua một tia hối hận.
Đáng lẽ nên hỏi rõ ràng hơn rồi hẵng đi.
Đang lúc nàng do dự có nên xuống núi hay không, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng trúc ngã xuống đất.
Tạ Quan Liên nghe tiếng, đôi mắt đẹp lập tức sáng bừng, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, liền men theo âm thanh mà đi tới.
Tuyết rơi từ những phiến trúc khẽ run rẩy, đọng lại thành từng ụ nhỏ trên mặt đất.
Nước trong suối vẫn chưa kết băng, chiếc cối nước xoay đều, bắn tung giọt nước lên vạt áo xám trắng của người bên cạnh, rất nhanh đã thấm ướt một góc.
Sắc mặt thanh niên lạnh nhạt, dung mạo như mang theo mấy phần Phật tính cao không thể với tới, trên tay lại cầm một cây cung nỏ.
Tiếng động ban nãy chính là mũi tên bắn đi, cắm phập vào thân trúc.
“Thẩm lang quân.”
Nam tử kia đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, không dám ngẩng đầu.
Thẩm Thính Tứ thu cung nỏ lại, bước đến nhổ mũi tên cắm trên thân trúc ra, tiện tay nhét vào ống đựng tên, giọng nói hàm chứa áy náy: “Chuyện này, e là ta cũng không thể giúp ngươi.”
Nam tử nghe vậy, gối vừa nhích lên phía trước liền bị đầu nhọn của cung nỏ dí vào trán.
“Lùi ra một chút.” Thẩm Thính Tứ dịu dàng nhìn hắn ta, cho dù cầm cung nỏ trong tay nhưng giữa đôi mày vẫn giữ vẻ từ bi của người xuất gia.
Nam tử không dám tiến thêm nửa bước, ánh mắt đầy uất ức: “Thẩm lang quân, bao năm nay ta vẫn luôn làm việc cho ngài, ngài không thể không giúp ta.”
Tạ Quan Liên khẽ lay động hàng mi cong tựa cánh ve, giọng nói nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ: “Đa tạ tiểu sư phụ, có lẽ vừa rồi ta nghe lầm, chẳng hay hôm nay là vị pháp sư nào khai đàn giảng pháp? Ở đâu?”
Tiểu tăng liền nói ra pháp hiệu cùng địa điểm giảng pháp hôm nay.
Tạ Quan Liên chắp tay hành lễ: “Đa tạ tiểu sư phụ.”
Tiểu tăng ôm bó hương tiếp tục đi về phía khác.
Tạ Quan Liên nâng cằm nhọn, trong đôi mắt đen lóe ra một tia sáng, cũng không đi về phía nơi khai đàn giảng pháp mà men theo con đường nhỏ đến sau núi.
Chùa Già Nam được xây giữa sườn núi, đi sâu vào bên trong có bia giới ngăn cách không thể vào được, nhưng phía sau núi có một cánh rừng rộng lớn, bình thường sẽ có tăng nhân ở phía sau núi đốn trúc.
Y vốn được trụ trì Không Dư yêu mến, hẳn là không nỡ thả người ra sau núi làm việc.
Vậy thì chỉ có thể là y tự nguyện đến.
Từ hôm ấy pháp hội bị hủy bỏ, mà nay lại đến nơi này làm việc thô nặng, rõ ràng tâm y không yên.
Về phần vì sao trong lòng không yên, có lẽ là bởi vì ngày đó?
Tạ Quan Liên tránh người, men theo con đường nhỏ vào sau núi.
Trên con đường nhỏ sau núi phủ một tầng tuyết tùng thật dày, còn chưa đi lên núi, đôi giày thêu ngọc trai đã ướt.
Nàng cúi đầu nhìn giày đã dính nước, lòng thoáng hối hận vì vội vàng đến đây như vậy, lẽ ra nên thay một đôi giày dễ đi núi.
Nhưng hiện tại đã đến rồi, không tiện quay lại nữa, nàng đành phải tiếp tục đi lên phía trước.
Tạ Quan Liên đi đến mỏi mệt, liền tựa người vào một thân trúc lớn mà thở dốc, trên trán trắng mịn vương mồ hôi lấm tấm, hai má ửng đỏ xinh đẹp, tuyết trên lá trúc rơi xuống mái tóc lỏng lẻo của nàng, như những cánh hoa lê trắng tinh.
Rừng lớn thế này, biết đi nơi nào tìm người?
Nàng đặt mu bàn tay lên trán, cổ hơi ngẩng cao, trên khuôn mặt thoáng qua một tia hối hận.
Đáng lẽ nên hỏi rõ ràng hơn rồi hẵng đi.
Đang lúc nàng do dự có nên xuống núi hay không, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng trúc ngã xuống đất.
Tạ Quan Liên nghe tiếng, đôi mắt đẹp lập tức sáng bừng, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, liền men theo âm thanh mà đi tới.
Nước trong suối vẫn chưa kết băng, chiếc cối nước xoay đều, bắn tung giọt nước lên vạt áo xám trắng của người bên cạnh, rất nhanh đã thấm ướt một góc.
Sắc mặt thanh niên lạnh nhạt, dung mạo như mang theo mấy phần Phật tính cao không thể với tới, trên tay lại cầm một cây cung nỏ.
Tiếng động ban nãy chính là mũi tên bắn đi, cắm phập vào thân trúc.
“Thẩm lang quân.”
Nam tử kia đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, không dám ngẩng đầu.
Thẩm Thính Tứ thu cung nỏ lại, bước đến nhổ mũi tên cắm trên thân trúc ra, tiện tay nhét vào ống đựng tên, giọng nói hàm chứa áy náy: “Chuyện này, e là ta cũng không thể giúp ngươi.”
Nam tử nghe vậy, gối vừa nhích lên phía trước liền bị đầu nhọn của cung nỏ dí vào trán.
“Lùi ra một chút.” Thẩm Thính Tứ dịu dàng nhìn hắn ta, cho dù cầm cung nỏ trong tay nhưng giữa đôi mày vẫn giữ vẻ từ bi của người xuất gia.
Nam tử không dám tiến thêm nửa bước, ánh mắt đầy uất ức: “Thẩm lang quân, bao năm nay ta vẫn luôn làm việc cho ngài, ngài không thể không giúp ta.”
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
