0 chữ
Chương 25
Chương 25: Đốn trúc
Khi đi đến chỗ ngã ba, Tạ Quan Liên dừng bước, bất chợt phát hiện chiếc khăn lụa trên cổ tay đã không thấy đâu nữa, đôi giày thêu ngọc trai theo bản năng xoay lại.
“Nương tử, làm sao vậy?”
Tiểu Vụ nghi ngờ đi theo phía sau.
Tạ Quan Liên sờ cổ tay, thấp giọng nói: “Cái khăn kia không thấy nữa.”
“Khăn?” Vẻ mặt Tiểu Vụ mờ mịt, sau đó mới kịp phản ứng nàng nói chính là cái khăn mà dù đi đâu, thậm chí cả lúc ngủ vào ban đêm nàng cũng luôn mang theo trên cổ tay.
Cái khăn kia theo nương tử rất nhiều năm, rất quan trọng đối với nương tử, nàng ấy là người hiểu rõ hơn ai hết.
Tiểu Vụ vội vàng nói: “Nương tử đừng gấp, để nô tỳ giúp người tìm.”
Tạ Quan Liên gật đầu.
Hai người vừa đi vừa tìm dọc theo ven đường quay trở lại, nhưng còn chưa đi hết đoạn đường thì Tạ Quan Liên đột nhiên dừng bước, kéo Tiểu Vụ lại.
“Thôi, một cái khăn thôi, mất thì mất, tìm không thấy thì thôi.”
Tiểu Vụ ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Nhưng nương tử, khăn kia không phải...”
Lời còn chưa dứt nàng ấy đã im lặng, lặng lẽ nhìn sắc mặt Tạ Quan Liên.
Sắc mặt Tạ Quan Liên như thường, thản nhiên lắc đầu: “Không tìm nữa, vốn dĩ đó là thứ đáng lẽ nên bị vứt bỏ từ lâu rồi.”
Tiểu Vụ nhìn đoạn đường nhỏ còn sót lại, lại nhìn Tạ Quan Liên xoay người đi về phía trước, vội vàng theo sau.
Đoạn đường trở về chẳng vui vẻ như lúc đi, Tiểu Vụ cũng không dám nhiều lời, e rằng lỡ miệng nhắc đến chuyện gì khiến nương tử đau lòng.
Tạ Quan Liên thấy nàng ấy trở nên ngoan ngoãn im lặng thì biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ cái gì.
Nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của nàng ấy, giọng điệu thoải mái nói: “Người mất đồ là ta, sao mặt của Tiểu Vụ lại nhăn nhó thế kia?”
Tiểu Vụ gượng cười: “Nô tỳ đâu có nhăn nhó.”
Sao Tạ Quan Liên có thể không nhìn ra nàng ấy đang học theo mình, bật cười: “Được rồi, mau ra ngoài chơi với bọn họ đi, ta vào chép kinh thư một lát.”
Tiểu Vụ biết lúc này tâm trạng của nàng không tốt, ngoan ngoãn rời khỏi sân.
Tạ Quan Liên trở về phòng lấy sách xuống, dựa vào giá sách, trong lòng nghĩ đến khăn tay bị mất kia.
Thực ra cũng không có gì, khăn tay kia là nàng thêu từ nhiều năm trước, khi còn bị nhốt trong lầu học thêu, vốn định tặng cho người, song cuối cùng lại không trao đi, từ đó trở thành thói quen buộc bên cổ tay.
Mà chiếc khăn ấy, cả đời này nàng cũng chẳng thể trao đi được nữa.
Đã bao năm trôi qua, vốn nên mất, cũng nên quên đi từ lâu rồi.
Nàng như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy canh giờ còn sớm bèn gập sách lại, một chữ cũng chưa đọc mà cất trở về chỗ cũ.
---
Sáng sớm.
Bên ngoài điện Quan Âm hương khói nghi ngút, một tiểu tăng ôm bó hương dâng đặt lên khay đồng bên ngoài điện, vừa xoay người thì trông thấy nữ tử mặt ngọc xinh đẹp phía sau.
Dáng vẻ yêu kiều, phong thái thanh tao khiến người ta cảm thấy khó quên.
Tạ Quan Liên hỏi: “Tiểu sư phụ, có thể thỉnh giáo người một chuyện được chăng?”
Tiểu tăng nhận ra nàng là cư sĩ trú tại Minh Đức Viên, vội bước lên thi lễ: “Không biết thí chủ có gì phân phó?”
Tạ Quan Liên nói: “Vừa rồi ta đi ngang qua đây, nghe nói pháp sư Ngộ Nhân đang giảng pháp, không biết là ở nơi nào?”
Người trong Minh Đức Viên thường ngày không rời viện, chỉ có sáng sớm mới đến giáo huấn đường, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ vì nghe nói có vị pháp sư nào giảng phật pháp cho nên mới đi ra.
Tiểu tăng nghe thế cũng không lấy làm lạ, chắp tay đáp: “Hồi thí chủ, hôm nay sư huynh Ngộ Nhân không mở hội đàn, hiện đang thay trụ trì Không Dư ở sau núi đốn trúc.”
Đốn trúc?
“Nương tử, làm sao vậy?”
Tiểu Vụ nghi ngờ đi theo phía sau.
Tạ Quan Liên sờ cổ tay, thấp giọng nói: “Cái khăn kia không thấy nữa.”
“Khăn?” Vẻ mặt Tiểu Vụ mờ mịt, sau đó mới kịp phản ứng nàng nói chính là cái khăn mà dù đi đâu, thậm chí cả lúc ngủ vào ban đêm nàng cũng luôn mang theo trên cổ tay.
Cái khăn kia theo nương tử rất nhiều năm, rất quan trọng đối với nương tử, nàng ấy là người hiểu rõ hơn ai hết.
Tiểu Vụ vội vàng nói: “Nương tử đừng gấp, để nô tỳ giúp người tìm.”
Tạ Quan Liên gật đầu.
Hai người vừa đi vừa tìm dọc theo ven đường quay trở lại, nhưng còn chưa đi hết đoạn đường thì Tạ Quan Liên đột nhiên dừng bước, kéo Tiểu Vụ lại.
Tiểu Vụ ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Nhưng nương tử, khăn kia không phải...”
Lời còn chưa dứt nàng ấy đã im lặng, lặng lẽ nhìn sắc mặt Tạ Quan Liên.
Sắc mặt Tạ Quan Liên như thường, thản nhiên lắc đầu: “Không tìm nữa, vốn dĩ đó là thứ đáng lẽ nên bị vứt bỏ từ lâu rồi.”
Tiểu Vụ nhìn đoạn đường nhỏ còn sót lại, lại nhìn Tạ Quan Liên xoay người đi về phía trước, vội vàng theo sau.
Đoạn đường trở về chẳng vui vẻ như lúc đi, Tiểu Vụ cũng không dám nhiều lời, e rằng lỡ miệng nhắc đến chuyện gì khiến nương tử đau lòng.
Tạ Quan Liên thấy nàng ấy trở nên ngoan ngoãn im lặng thì biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ cái gì.
Nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của nàng ấy, giọng điệu thoải mái nói: “Người mất đồ là ta, sao mặt của Tiểu Vụ lại nhăn nhó thế kia?”
Sao Tạ Quan Liên có thể không nhìn ra nàng ấy đang học theo mình, bật cười: “Được rồi, mau ra ngoài chơi với bọn họ đi, ta vào chép kinh thư một lát.”
Tiểu Vụ biết lúc này tâm trạng của nàng không tốt, ngoan ngoãn rời khỏi sân.
Tạ Quan Liên trở về phòng lấy sách xuống, dựa vào giá sách, trong lòng nghĩ đến khăn tay bị mất kia.
Thực ra cũng không có gì, khăn tay kia là nàng thêu từ nhiều năm trước, khi còn bị nhốt trong lầu học thêu, vốn định tặng cho người, song cuối cùng lại không trao đi, từ đó trở thành thói quen buộc bên cổ tay.
Mà chiếc khăn ấy, cả đời này nàng cũng chẳng thể trao đi được nữa.
Đã bao năm trôi qua, vốn nên mất, cũng nên quên đi từ lâu rồi.
Nàng như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy canh giờ còn sớm bèn gập sách lại, một chữ cũng chưa đọc mà cất trở về chỗ cũ.
Sáng sớm.
Bên ngoài điện Quan Âm hương khói nghi ngút, một tiểu tăng ôm bó hương dâng đặt lên khay đồng bên ngoài điện, vừa xoay người thì trông thấy nữ tử mặt ngọc xinh đẹp phía sau.
Dáng vẻ yêu kiều, phong thái thanh tao khiến người ta cảm thấy khó quên.
Tạ Quan Liên hỏi: “Tiểu sư phụ, có thể thỉnh giáo người một chuyện được chăng?”
Tiểu tăng nhận ra nàng là cư sĩ trú tại Minh Đức Viên, vội bước lên thi lễ: “Không biết thí chủ có gì phân phó?”
Tạ Quan Liên nói: “Vừa rồi ta đi ngang qua đây, nghe nói pháp sư Ngộ Nhân đang giảng pháp, không biết là ở nơi nào?”
Người trong Minh Đức Viên thường ngày không rời viện, chỉ có sáng sớm mới đến giáo huấn đường, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ vì nghe nói có vị pháp sư nào giảng phật pháp cho nên mới đi ra.
Tiểu tăng nghe thế cũng không lấy làm lạ, chắp tay đáp: “Hồi thí chủ, hôm nay sư huynh Ngộ Nhân không mở hội đàn, hiện đang thay trụ trì Không Dư ở sau núi đốn trúc.”
Đốn trúc?
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
