0 chữ
Chương 13
Chương 13: Bắt chuyện tán tỉnh
Khó trách y lại tới nơi này, có vẻ rất thích nơi thanh tịnh an tĩnh.
Người thích yên tĩnh đa phần đều vì cô độc mà dưỡng thành thói quen này, nếu bỗng nhiên có một ngày gặp được người tươi sáng rực rỡ, không biết có thể động lòng phàm hay không?
Tạ Quan Liên như có điều suy nghĩ đi ra khỏi một loạt kệ sách.
Quả nhiên đúng như nàng đoán, y đến nơi này là bởi vì sự an tĩnh, ngay cả chỗ ngồi cũng chọn một góc khuất.
Thanh niên ngồi ở trước bàn gỗ bên cửa sổ, tăng bào xám trắng uốn lượn ở bên chân, lông mi dài rủ xuống, đường nét thâm thúy thanh nhã, như bóng dáng tinh xảo in lên cửa sổ, ngay cả đôi môi mỏng cũng đỏ sẫm cực kỳ xinh đẹp.
Tạ Quan Liên nhìn quanh bốn phía, không thấy những người khác, nên ôm sách đi về phía y.
Tiếng bước chân của nữ tử rất nhẹ nhàng, mang theo một mùi lan hương cực nhạt.
Mi tâm của Thẩm Thính Tứ không nhúc nhích, cho đến khi người ngồi xuống đối diện cũng không ngẩng đầu lên.
“Pháp sư Ngộ Nhân.” Tạ Quan Liên đặt sách xuống, chủ động mở miệng.
Thanh niên đối diện khẽ nâng mí mắt liếc nhìn, đường cong hàm dưới sắc sảo lạnh lùng, nơi yết hầu bị tăng bào bó sát lộ ra một nốt ruồi đen nhánh.
Gần như ngay lập tức, ánh mắt nàng đã bị nốt ruồi đen trên yết hầu lộ rõ kia thu hút, chẳng thể nào dời đi nổi.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy nốt ruồi này dường như đã phá vỡ vẻ ngoài lạnh lùng của y, mơ hồ để lộ ra một chút nhã nhặn xấu xa bên trong y.
Thấy nàng chỉ im lặng nhìn mình chăm chú qua lớp sa mỏng che mặt, không nói một lời, Thẩm Thính Tứ chẳng rõ nàng đang nhìn chỗ nào, đầu hơi nghiêng dịu dàng hỏi: “Không biết thí chủ tìm bần tăng có chuyện gì?”
Mặc dù y không phải thực sự xuất gia, nhưng sống trong chùa đã lâu, mọi lời nói cử chỉ đều không khác gì tăng nhân chính tông.
Chư tăng gọi y là sư huynh, thế tục xưng y là Phật tử, nhưng tất cả đều quên rằng y chưa từng quy y, chỉ chờ Thẩm gia chủ triệu hồi trở về là sẽ tiếp quản Thẩm thị, bước lêи đỉиɦ cao quyền thế.
Tuy rằng tất cả mọi người đều quên, nhưng nàng lại nhớ rõ.
Y là Thẩm Thính Tứ, trưởng tử của Thẩm thị.
Tạ Quan Liên hoàn hồn, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm tưởng chừng có thể nhìn thấu mọi thứ kia của y, tim chợt lỡ một nhịp, không khỏi dâng lên một tia e ngại.
Mặc dù bề ngoài y nhìn như ôn hòa nhã nhặn, nhưng vẫn cho nàng một loại cảm giác nói không nên lời.
Đè nén cảm giác mơ hồ trong lòng, nàng cong mắt mỉm cười, giọng mềm đi: “Pháp sư Ngộ Nhân còn nhớ Liên Nương không? Chính là người hôm trước được ngài cho phép đến thư các đọc kinh thư ấy.”
Thẩm Thính Tứ cụp mắt, trong đôi mắt đen ánh lên ý cười nhàn nhạt, khó đoán: “Nhớ.”
Tạ Quan Liên giả vờ ngạc nhiên vì không ngờ y còn nhớ, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, con ngươi xinh đẹp trong veo lấp lánh niềm vui, song lại vì muốn giữ vẻ đoan trang mà phải nén lại sự linh động ấy.
Nàng cúi đầu, giọng nói không giấu được vẻ hân hoan, xen lẫn chút ngại ngùng: “Thật ra Liên nương không có ý quấy rầy sự thanh tịnh của pháp sư, chỉ là sau hôm đó, khi xem quyển sách ấy, có chỗ về Phật pháp không hiểu, muốn thỉnh giáo pháp sư.”
Thẩm Thính Tứ cụp mắt, giọng nói dịu dàng thanh đạm như thường: “Khó hiểu chỗ nào?”
Tạ Quan Liên nói: “Nói ra sợ pháp sư chê cười, thuở nhỏ ta đã có một tật xấu, hễ học mà không hiểu thì đêm chẳng ngủ được, ăn cũng chẳng ngon, cứ suy nghĩ mãi về cái gọi là ‘Tam vô lậu học’ làm sao để đoạn trừ dâʍ ɖu͙©. Trong sách viết ‘Nhữ tu tam muội, bản xuất trần lao. Da^ʍ tâm bất trừ, trần bất xuất*’.”
(Chú thích: Ngươi tu luyện tam muội (chánh định) vốn để thoát khỏi bụi trần. Nhưng nếu tâm da^ʍ không trừ bỏ, thì vẫn chẳng thể rời xa trần thế.)
Nói đến đây, nàng vội giơ tay lên, ống tay áo dài trượt xuống để lộ cổ tay trắng ngần mảnh khảnh, xua tay giải thích:
“Liên nương không phải có ý mạo phạm pháp sư đâu, mà pháp sư cũng biết, ta là một quả phụ vào chùa tu hành, thỉnh thoảng cũng có vài thứ thật sự muốn có, nhưng lại không dễ đạt được, nên mới muốn cầu pháp sư giúp đỡ.”
Người thích yên tĩnh đa phần đều vì cô độc mà dưỡng thành thói quen này, nếu bỗng nhiên có một ngày gặp được người tươi sáng rực rỡ, không biết có thể động lòng phàm hay không?
Tạ Quan Liên như có điều suy nghĩ đi ra khỏi một loạt kệ sách.
Quả nhiên đúng như nàng đoán, y đến nơi này là bởi vì sự an tĩnh, ngay cả chỗ ngồi cũng chọn một góc khuất.
Thanh niên ngồi ở trước bàn gỗ bên cửa sổ, tăng bào xám trắng uốn lượn ở bên chân, lông mi dài rủ xuống, đường nét thâm thúy thanh nhã, như bóng dáng tinh xảo in lên cửa sổ, ngay cả đôi môi mỏng cũng đỏ sẫm cực kỳ xinh đẹp.
Tạ Quan Liên nhìn quanh bốn phía, không thấy những người khác, nên ôm sách đi về phía y.
Tiếng bước chân của nữ tử rất nhẹ nhàng, mang theo một mùi lan hương cực nhạt.
“Pháp sư Ngộ Nhân.” Tạ Quan Liên đặt sách xuống, chủ động mở miệng.
Thanh niên đối diện khẽ nâng mí mắt liếc nhìn, đường cong hàm dưới sắc sảo lạnh lùng, nơi yết hầu bị tăng bào bó sát lộ ra một nốt ruồi đen nhánh.
Gần như ngay lập tức, ánh mắt nàng đã bị nốt ruồi đen trên yết hầu lộ rõ kia thu hút, chẳng thể nào dời đi nổi.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy nốt ruồi này dường như đã phá vỡ vẻ ngoài lạnh lùng của y, mơ hồ để lộ ra một chút nhã nhặn xấu xa bên trong y.
Thấy nàng chỉ im lặng nhìn mình chăm chú qua lớp sa mỏng che mặt, không nói một lời, Thẩm Thính Tứ chẳng rõ nàng đang nhìn chỗ nào, đầu hơi nghiêng dịu dàng hỏi: “Không biết thí chủ tìm bần tăng có chuyện gì?”
Chư tăng gọi y là sư huynh, thế tục xưng y là Phật tử, nhưng tất cả đều quên rằng y chưa từng quy y, chỉ chờ Thẩm gia chủ triệu hồi trở về là sẽ tiếp quản Thẩm thị, bước lêи đỉиɦ cao quyền thế.
Tuy rằng tất cả mọi người đều quên, nhưng nàng lại nhớ rõ.
Y là Thẩm Thính Tứ, trưởng tử của Thẩm thị.
Tạ Quan Liên hoàn hồn, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm tưởng chừng có thể nhìn thấu mọi thứ kia của y, tim chợt lỡ một nhịp, không khỏi dâng lên một tia e ngại.
Mặc dù bề ngoài y nhìn như ôn hòa nhã nhặn, nhưng vẫn cho nàng một loại cảm giác nói không nên lời.
Đè nén cảm giác mơ hồ trong lòng, nàng cong mắt mỉm cười, giọng mềm đi: “Pháp sư Ngộ Nhân còn nhớ Liên Nương không? Chính là người hôm trước được ngài cho phép đến thư các đọc kinh thư ấy.”
Tạ Quan Liên giả vờ ngạc nhiên vì không ngờ y còn nhớ, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, con ngươi xinh đẹp trong veo lấp lánh niềm vui, song lại vì muốn giữ vẻ đoan trang mà phải nén lại sự linh động ấy.
Nàng cúi đầu, giọng nói không giấu được vẻ hân hoan, xen lẫn chút ngại ngùng: “Thật ra Liên nương không có ý quấy rầy sự thanh tịnh của pháp sư, chỉ là sau hôm đó, khi xem quyển sách ấy, có chỗ về Phật pháp không hiểu, muốn thỉnh giáo pháp sư.”
Thẩm Thính Tứ cụp mắt, giọng nói dịu dàng thanh đạm như thường: “Khó hiểu chỗ nào?”
Tạ Quan Liên nói: “Nói ra sợ pháp sư chê cười, thuở nhỏ ta đã có một tật xấu, hễ học mà không hiểu thì đêm chẳng ngủ được, ăn cũng chẳng ngon, cứ suy nghĩ mãi về cái gọi là ‘Tam vô lậu học’ làm sao để đoạn trừ dâʍ ɖu͙©. Trong sách viết ‘Nhữ tu tam muội, bản xuất trần lao. Da^ʍ tâm bất trừ, trần bất xuất*’.”
(Chú thích: Ngươi tu luyện tam muội (chánh định) vốn để thoát khỏi bụi trần. Nhưng nếu tâm da^ʍ không trừ bỏ, thì vẫn chẳng thể rời xa trần thế.)
Nói đến đây, nàng vội giơ tay lên, ống tay áo dài trượt xuống để lộ cổ tay trắng ngần mảnh khảnh, xua tay giải thích:
“Liên nương không phải có ý mạo phạm pháp sư đâu, mà pháp sư cũng biết, ta là một quả phụ vào chùa tu hành, thỉnh thoảng cũng có vài thứ thật sự muốn có, nhưng lại không dễ đạt được, nên mới muốn cầu pháp sư giúp đỡ.”
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
