0 chữ
Chương 12
Chương 12: Muốn tìm cách gặp
Xung quanh thư các có không ít tăng nhân ra vào, ôm những quyển sách được bọc trong vải vàng, bước ra ngoài, gặp sư huynh thì chắp tay làm lễ.
“Sư huynh.”
Thẩm Thính Tứ cụp mắt gật đầu, đáp một tiếng, rồi bước thẳng về phía lầu các, áo bào trắng như tuyết không nhiễm bụi bặm.
Tiểu tăng nhân đưa mắt nhìn sư huynh lên lầu các, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa chợt thấy một nữ tử đội mũ che mặt mặc áo khoác trắng, từ phía dưới chậm rãi đi lên.
Lúc đi ngang qua, nàng dịu dàng hỏi: “Tiểu sư phụ, xin hỏi ở đây có ‘Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh*’ không?”
(*Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh: là một trong những kinh điển quan trọng trong Phật giáo Đại thừa, nói về trí tuệ tuyệt đối và sự hiểu biết về bản chất vô ngã và sự không tồn tại cố định của các pháp.)
Tăng nhân gật đầu: “Hồi thí chủ, ở lầu ba.”
Người tâm kinh xem khá nhiều, cho nên mỗi tòa thư các đều có.
Tạ Quan Liên nghe vậy mặt lộ ra vẻ cảm kích, chắp tay trước ngực làm lễ: “Đa tạ tiểu sư phụ.”
Tăng nhân ôm sách tiếp tục xuống lầu các.
Tạ Quan Liên vén một góc mũ lên, ngước mắt nhìn lên lầu các, hoa văn tháp chuông, chuông gió trong trẻo.
Nàng nhẹ nhàng nắm làn váy đi lên.
Bởi vì là mùa đông lạnh lẽo, trời rét căm căm, nên chỉ cần không có mưa âm u kéo dài, cửa sổ trong thư các sẽ mở ra một nửa.
Giá sách được sắp xếp chỉnh tề, sách trên giá hiện lên vẻ cổ xưa.
Thanh niên thân dài ngọc đứng ở trước giá sách, lông mi đen khẽ nâng, lộ ra ánh mắt giống như mực ngọc, mày dài mũi cao bị ánh sáng tối mờ kéo dài thành từng đường bóng đổ.
Ánh mắt y lướt qua một hàng ở giữa, tìm từng cái một.
“Lục Tổ Đàn Kinh.”
Nhìn thấy quyển sách này, y đưa tay lấy xuống, nhưng không ngờ quyển sách đối diện giá sách kia cũng bị người lấy xuống, bất ngờ không kịp đề phòng đυ.ng vào một đôi mắt đẹp như mặt hồ thu gợn sóng.
Cách một bề rộng của quyển sách, không thể nhìn rõ toàn bộ vẻ ngoài của nàng, nhưng vẫn thấp thoáng thấy được cái trán trắng bóng như tuyết, đôi mày thanh thoát tựa núi xa khẽ nhướng lên.
Ánh mắt nữ tử nhìn y vô hại, dường như không ngờ lại gặp y ở đây.
Ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Thính Tứ xẹt qua nàng, cầm quyển sách nặng nề, giống như không nhận ra nữ tử mặt ngọc che nửa khuôn mặt ở đối diện, lấy sách xuống rồi xoay người đi sang bên kia.
Thái độ hờ hững như thế khiến Tạ Quan Liên trừng mắt nhìn, không khỏi nhớ tới tiểu tăng nhân vừa rồi gặp ở dưới lầu.
Ngay cả tiểu tăng nhân không biết nàng cũng sẽ chủ động hành lễ với nàng, chứ không phải chỉ lạnh nhạt lướt qua như y, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lâu hơn một chút.
Huống hồ, ai mà không biết Ngộ Nhân tư chất cực cao, trí nhớ cũng tốt như vậy.
Từ sau khi được Thẩm gia chủ gửi đến nơi này, y đã nhận đại pháp sư Không Dư làm thầy, quanh năm ở bên cạnh đại pháp sư, mà danh tiếng đã gặp qua là không quên được, ngày đầu tiên nàng đến Chùa Già Nam đã nghe nói.
Cho nên không phải y không nhận ra nàng, mà là nhận ra, nhưng cũng không thèm để ý.
Phật tử thanh cao.
Nàng ôm tâm kinh, mặt mày khẽ cong.
Không biết y đã đi chưa.
Tạ Quan Liên sờ lên tấm lụa mỏng trên mũ, đi dọc theo hướng y vừa rời đi.
Nơi này người cũng không nhiều, chắc vì thư các này vốn dĩ ít người qua lại.
-
Editor: Cám ơn nàng dưa hái xanh không ngọt đã chăm chỉ đập ánh kim huhu iuuuu
“Sư huynh.”
Thẩm Thính Tứ cụp mắt gật đầu, đáp một tiếng, rồi bước thẳng về phía lầu các, áo bào trắng như tuyết không nhiễm bụi bặm.
Tiểu tăng nhân đưa mắt nhìn sư huynh lên lầu các, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa chợt thấy một nữ tử đội mũ che mặt mặc áo khoác trắng, từ phía dưới chậm rãi đi lên.
Lúc đi ngang qua, nàng dịu dàng hỏi: “Tiểu sư phụ, xin hỏi ở đây có ‘Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh*’ không?”
(*Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh: là một trong những kinh điển quan trọng trong Phật giáo Đại thừa, nói về trí tuệ tuyệt đối và sự hiểu biết về bản chất vô ngã và sự không tồn tại cố định của các pháp.)
Người tâm kinh xem khá nhiều, cho nên mỗi tòa thư các đều có.
Tạ Quan Liên nghe vậy mặt lộ ra vẻ cảm kích, chắp tay trước ngực làm lễ: “Đa tạ tiểu sư phụ.”
Tăng nhân ôm sách tiếp tục xuống lầu các.
Tạ Quan Liên vén một góc mũ lên, ngước mắt nhìn lên lầu các, hoa văn tháp chuông, chuông gió trong trẻo.
Nàng nhẹ nhàng nắm làn váy đi lên.
Bởi vì là mùa đông lạnh lẽo, trời rét căm căm, nên chỉ cần không có mưa âm u kéo dài, cửa sổ trong thư các sẽ mở ra một nửa.
Giá sách được sắp xếp chỉnh tề, sách trên giá hiện lên vẻ cổ xưa.
Thanh niên thân dài ngọc đứng ở trước giá sách, lông mi đen khẽ nâng, lộ ra ánh mắt giống như mực ngọc, mày dài mũi cao bị ánh sáng tối mờ kéo dài thành từng đường bóng đổ.
Ánh mắt y lướt qua một hàng ở giữa, tìm từng cái một.
Nhìn thấy quyển sách này, y đưa tay lấy xuống, nhưng không ngờ quyển sách đối diện giá sách kia cũng bị người lấy xuống, bất ngờ không kịp đề phòng đυ.ng vào một đôi mắt đẹp như mặt hồ thu gợn sóng.
Cách một bề rộng của quyển sách, không thể nhìn rõ toàn bộ vẻ ngoài của nàng, nhưng vẫn thấp thoáng thấy được cái trán trắng bóng như tuyết, đôi mày thanh thoát tựa núi xa khẽ nhướng lên.
Ánh mắt nữ tử nhìn y vô hại, dường như không ngờ lại gặp y ở đây.
Ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Thính Tứ xẹt qua nàng, cầm quyển sách nặng nề, giống như không nhận ra nữ tử mặt ngọc che nửa khuôn mặt ở đối diện, lấy sách xuống rồi xoay người đi sang bên kia.
Thái độ hờ hững như thế khiến Tạ Quan Liên trừng mắt nhìn, không khỏi nhớ tới tiểu tăng nhân vừa rồi gặp ở dưới lầu.
Huống hồ, ai mà không biết Ngộ Nhân tư chất cực cao, trí nhớ cũng tốt như vậy.
Từ sau khi được Thẩm gia chủ gửi đến nơi này, y đã nhận đại pháp sư Không Dư làm thầy, quanh năm ở bên cạnh đại pháp sư, mà danh tiếng đã gặp qua là không quên được, ngày đầu tiên nàng đến Chùa Già Nam đã nghe nói.
Cho nên không phải y không nhận ra nàng, mà là nhận ra, nhưng cũng không thèm để ý.
Phật tử thanh cao.
Nàng ôm tâm kinh, mặt mày khẽ cong.
Không biết y đã đi chưa.
Tạ Quan Liên sờ lên tấm lụa mỏng trên mũ, đi dọc theo hướng y vừa rời đi.
Nơi này người cũng không nhiều, chắc vì thư các này vốn dĩ ít người qua lại.
-
Editor: Cám ơn nàng dưa hái xanh không ngọt đã chăm chỉ đập ánh kim huhu iuuuu
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
