0 chữ
Chương 33
Chương 33
Chuyện gì đây???
Lê Thê Thê sững sờ. Sau đó, cô theo bản năng nhìn về phía cửa sổ xe. Trên lớp kính phản chiếu lờ mờ, gương mặt cô hiện lên vừa mơ hồ vừa quái dị, lớp trang điểm đậm đến mức đủ dọa người chết khϊếp.
Xấu đến khó tin, bên má phải còn dính mấy sợi lông mi giả, đôi môi đỏ chót chẳng khác gì ma cà rồng.
Kiêu Tiêu nói cô là “mặt quỷ”, đúng là không hề quá lời chút nào.
Vậy nên, người đàn ông này rốt cuộc phải đói khát đến mức nào mới có thể nhìn thẳng vào gương mặt chói lóa này mà thốt ra câu “Theo tôi đi” lời lẽ vừa lưu manh vừa hoang đường đến vậy?!
Lê Thê Thê phủi đi lông mi giả trên mặt, sau đó mạnh tay véo một cái lên má mình.
Rất đau!!
Không phải đang mơ…Vậy tức là, Kỳ Kiêu Dã cố tình chờ cô, không phải để điều tra thân phận, gϊếŧ người diệt khẩu, mà là để… theo đuổi cô???
Đùa kiểu gì thế?!
Lê Thê Thê dụi mắt, cúi đầu nhìn tay mình đã dính đầy phấn mắt lấp lánh màu tím cùng nét kẻ mắt đen nhòe nhoẹt.
Chói mắt quá! Đúng là quá chói mắt rồi!!
Ngay giây tiếp theo, gương mặt đẹp trai đến mức thiên lý khó dung của Kỳ Kiêu Dã bỗng chốc phóng đại ngay trước mắt cô.
Ánh mắt người đàn ông lướt một vòng trên mặt Lê Thê Thê, vẫn là cái kiểu nhìn kẻ ngốc kia.
“Cô đang làm gì thế?”
“Tôi…”
Lê Thê Thê theo bản năng khoanh tay trước ngực, lùi lại một chút.
“Kỳ gia, nếu anh có nhu cầu thì ở hội quán có người chuyên làm chuyện đó. Tôi… tôi chỉ bán rượu, bán hát, không bán thân!”
Tâm trạng Kỳ Kiêu Dã dường như rất tốt, Lê Thê Thê lùi một bước, anh ta liền cười xấu xa tiến lên một chút.
Cho đến khi cả người Lê Thê Thê co rúm lại, như một con thỏ nhỏ trốn vào góc ghế, người đàn ông mới vươn tay nâng cằm cô lên.
Thân hình cao lớn của hắn như một ngọn núi đổ ập xuống, hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn ngập không gian, mang theo sự xâm lược nguy hiểm khiến người ta khó mà chống cự.
Mùi xạ hương trên người hắn ta vừa thanh lạnh vừa bá đạo.
Lê Thê Thê muốn trốn nhưng lưng cô đã chạm sát cửa xe, không còn đường lui, chỉ có thể mở to mắt nhìn Kỳ Kiêu Dã như một kẻ biếи ŧɦái, vùi mặt vào hõm cổ cô nhẹ nhàng hít thở.
“Không cần ai khác, chỉ cần em.”
“Tại… tại sao?”
Lê Thê Thê thật sự không hiểu nổi, câu hỏi bật thốt ra mà tim đập thình thịch, giống như một chú nai con đang nhảy loạn.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Kỳ Kiêu Dã chậm rãi vang lên:
“Vì em… rất thơm.”
Lê Thê Thê: [biểu cảm] [biểu cảm] [biểu cảm]??
“Phụt—”
Ngồi ghế phụ, Lâm Kha đang ngửa đầu uống nước, nghe vậy liền sặc một ngụm, ho sặc sụa mấy tiếng, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Lê Thê Thê sững sờ. Sau đó, cô theo bản năng nhìn về phía cửa sổ xe. Trên lớp kính phản chiếu lờ mờ, gương mặt cô hiện lên vừa mơ hồ vừa quái dị, lớp trang điểm đậm đến mức đủ dọa người chết khϊếp.
Xấu đến khó tin, bên má phải còn dính mấy sợi lông mi giả, đôi môi đỏ chót chẳng khác gì ma cà rồng.
Kiêu Tiêu nói cô là “mặt quỷ”, đúng là không hề quá lời chút nào.
Vậy nên, người đàn ông này rốt cuộc phải đói khát đến mức nào mới có thể nhìn thẳng vào gương mặt chói lóa này mà thốt ra câu “Theo tôi đi” lời lẽ vừa lưu manh vừa hoang đường đến vậy?!
Lê Thê Thê phủi đi lông mi giả trên mặt, sau đó mạnh tay véo một cái lên má mình.
Rất đau!!
Không phải đang mơ…Vậy tức là, Kỳ Kiêu Dã cố tình chờ cô, không phải để điều tra thân phận, gϊếŧ người diệt khẩu, mà là để… theo đuổi cô???
Lê Thê Thê dụi mắt, cúi đầu nhìn tay mình đã dính đầy phấn mắt lấp lánh màu tím cùng nét kẻ mắt đen nhòe nhoẹt.
Chói mắt quá! Đúng là quá chói mắt rồi!!
Ngay giây tiếp theo, gương mặt đẹp trai đến mức thiên lý khó dung của Kỳ Kiêu Dã bỗng chốc phóng đại ngay trước mắt cô.
Ánh mắt người đàn ông lướt một vòng trên mặt Lê Thê Thê, vẫn là cái kiểu nhìn kẻ ngốc kia.
“Cô đang làm gì thế?”
“Tôi…”
Lê Thê Thê theo bản năng khoanh tay trước ngực, lùi lại một chút.
“Kỳ gia, nếu anh có nhu cầu thì ở hội quán có người chuyên làm chuyện đó. Tôi… tôi chỉ bán rượu, bán hát, không bán thân!”
Tâm trạng Kỳ Kiêu Dã dường như rất tốt, Lê Thê Thê lùi một bước, anh ta liền cười xấu xa tiến lên một chút.
Cho đến khi cả người Lê Thê Thê co rúm lại, như một con thỏ nhỏ trốn vào góc ghế, người đàn ông mới vươn tay nâng cằm cô lên.
Mùi xạ hương trên người hắn ta vừa thanh lạnh vừa bá đạo.
Lê Thê Thê muốn trốn nhưng lưng cô đã chạm sát cửa xe, không còn đường lui, chỉ có thể mở to mắt nhìn Kỳ Kiêu Dã như một kẻ biếи ŧɦái, vùi mặt vào hõm cổ cô nhẹ nhàng hít thở.
“Không cần ai khác, chỉ cần em.”
“Tại… tại sao?”
Lê Thê Thê thật sự không hiểu nổi, câu hỏi bật thốt ra mà tim đập thình thịch, giống như một chú nai con đang nhảy loạn.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Kỳ Kiêu Dã chậm rãi vang lên:
“Vì em… rất thơm.”
Lê Thê Thê: [biểu cảm] [biểu cảm] [biểu cảm]??
“Phụt—”
Ngồi ghế phụ, Lâm Kha đang ngửa đầu uống nước, nghe vậy liền sặc một ngụm, ho sặc sụa mấy tiếng, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
4
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
