0 chữ
Chương 6
Chương 6: Cưỡng cầu hay tự nguyện
Ngay lúc Chúc Kỳ Mộng muốn kêu cứu Trình Khắc thì Chúc Kỳ Mạn áp vào tai cô ta nói:
“Tôi xem như là chứng kiến mấy đứa lớn lên nên thực sự không muốn nhìn đứa nào bước chân vào địa ngục. Đã bảo không chen chân vào gia đình người khác nhưng vẫn cứ làm.”
“Nhìn này!”
Chúc Kỳ Mạn nắm phần tóc phía sau ót Chúc Kỳ Mộng để đầu cô ta nhìn thẳng vào cây độc con đang cử động vô cùng chậm chạp trong chậu gỗ:
“Ốm yếu như thế này. Hừ! Là cưỡng cầu hay tự nguyện thì lòng cô hiểu rõ. Tôi chỉ có thể giúp…”
Chúc Kỳ Mộng bỗng bật cười, ánh mắt như nhớ lại điều gì mà trở nên tăm tối:
“Giúp sao? Vậy thì ai… là ai hôm đó thấy mà không giúp? Để cho một cô bé chỉ mới mười ba tuổi phải… chịu đựng lũ khốn Chúc Thiết đó? Giờ này lại nói muốn giúp tôi liệu có mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa quá không?”
Chúc Kỳ Mạn không nói gì, gương mặt già nua dưới ánh lửa nay lại càng già thêm, pha lẫn vào đó chút bất lực cùng đau xót. Còn Chúc Kỳ Mộng, cô ta tùy tiện lau giọt nước mắt chảy dài trên mặt mình, lạnh lùng nói:
“Nghi lễ máu đầu lưỡi cũng đã xong rồi thì tư tế cũng nên làm nốt phần lễ còn lại đi. Chuyện của tôi chẳng cần ai quan tâm đâu. A! Phải rồi! Tôi nghĩ tư tế nên lo cho cháu trai mình thì hơn, mười lăm tuổi, da trắng môi hồng như thế bộ dạng còn đẹp hơn cả tôi năm xưa chắc hẳn bọn khốn kia… Chậc! Cũng thèm thuồng lắm nhỉ?”
Chúc Kỳ Đan giật thót tim, Kỳ Miên… Kỳ Miên ngây thơ thích ăn đồ ngọt của anh đã ở trong tầm ngắm của bọn khốn Chúc Thiết rồi sao?
Nhóc con vốn là người được Thần Cây chỉ điểm là người nối nghiệp tư tế Chúc Kỳ Mạn sau khi bà chết, là cây hái ra tiền của bọn lãnh đạo Chúc Thiết. Chúc Kỳ Đan nghĩ bọn khốn ấy sẽ không dám đυ.ng đến nhóc con. Nhưng xem ra cậu đã lầm.
Chúc Kỳ Đan mím môi. Lần này con cây độc có chết hay không thì cũng không quan trọng nữa rồi, anh phải dẫn em trai nhỏ của mình chạy khỏi cái bản quỷ quái này.
Dưới ánh lửa chập chờn trong nhà thờ, gương mặt vốn mang vẻ hiền từ của Chúc Kỳ Mạn bỗng đổi sang vẻ sắc lạnh, đôi mắt già nua đυ.c ngầu ánh lên chút quỷ quyệt. Chúc Kỳ Mộng nhìn mà liên tưởng đến mắt của con cây độc, trong lòng phút chốc có cảm giác kính sợ quỷ thần, miệng muốn nói mấy lời khó nghe hơn nữa cũng im bặt.
***
Bản Chúc bao gồm hai họ chính: người họ Chúc và người Chúc Kỳ. Sở dĩ có sự phân biệt này là do từ nhỏ người Chúc Kỳ đã mang trong người con cây độc. Cái này có thể là do di truyền từ người mẹ Chúc Kỳ sang con, cũng có thể bản thân đứa trẻ đã ăn phải vật nhiễm con cây độc, nhưng tựu chung lại là cách nói đây là người được Thần chúc phúc.
“Tôi xem như là chứng kiến mấy đứa lớn lên nên thực sự không muốn nhìn đứa nào bước chân vào địa ngục. Đã bảo không chen chân vào gia đình người khác nhưng vẫn cứ làm.”
“Nhìn này!”
Chúc Kỳ Mạn nắm phần tóc phía sau ót Chúc Kỳ Mộng để đầu cô ta nhìn thẳng vào cây độc con đang cử động vô cùng chậm chạp trong chậu gỗ:
“Ốm yếu như thế này. Hừ! Là cưỡng cầu hay tự nguyện thì lòng cô hiểu rõ. Tôi chỉ có thể giúp…”
Chúc Kỳ Mộng bỗng bật cười, ánh mắt như nhớ lại điều gì mà trở nên tăm tối:
“Giúp sao? Vậy thì ai… là ai hôm đó thấy mà không giúp? Để cho một cô bé chỉ mới mười ba tuổi phải… chịu đựng lũ khốn Chúc Thiết đó? Giờ này lại nói muốn giúp tôi liệu có mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa quá không?”
“Nghi lễ máu đầu lưỡi cũng đã xong rồi thì tư tế cũng nên làm nốt phần lễ còn lại đi. Chuyện của tôi chẳng cần ai quan tâm đâu. A! Phải rồi! Tôi nghĩ tư tế nên lo cho cháu trai mình thì hơn, mười lăm tuổi, da trắng môi hồng như thế bộ dạng còn đẹp hơn cả tôi năm xưa chắc hẳn bọn khốn kia… Chậc! Cũng thèm thuồng lắm nhỉ?”
Chúc Kỳ Đan giật thót tim, Kỳ Miên… Kỳ Miên ngây thơ thích ăn đồ ngọt của anh đã ở trong tầm ngắm của bọn khốn Chúc Thiết rồi sao?
Nhóc con vốn là người được Thần Cây chỉ điểm là người nối nghiệp tư tế Chúc Kỳ Mạn sau khi bà chết, là cây hái ra tiền của bọn lãnh đạo Chúc Thiết. Chúc Kỳ Đan nghĩ bọn khốn ấy sẽ không dám đυ.ng đến nhóc con. Nhưng xem ra cậu đã lầm.
Dưới ánh lửa chập chờn trong nhà thờ, gương mặt vốn mang vẻ hiền từ của Chúc Kỳ Mạn bỗng đổi sang vẻ sắc lạnh, đôi mắt già nua đυ.c ngầu ánh lên chút quỷ quyệt. Chúc Kỳ Mộng nhìn mà liên tưởng đến mắt của con cây độc, trong lòng phút chốc có cảm giác kính sợ quỷ thần, miệng muốn nói mấy lời khó nghe hơn nữa cũng im bặt.
***
Bản Chúc bao gồm hai họ chính: người họ Chúc và người Chúc Kỳ. Sở dĩ có sự phân biệt này là do từ nhỏ người Chúc Kỳ đã mang trong người con cây độc. Cái này có thể là do di truyền từ người mẹ Chúc Kỳ sang con, cũng có thể bản thân đứa trẻ đã ăn phải vật nhiễm con cây độc, nhưng tựu chung lại là cách nói đây là người được Thần chúc phúc.
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
