0 chữ
Chương 78
Chương 78
[Trình Trạch, không phải cậu giỏi lắm sao.]
Trình Trạch đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, cậu xoa xoa nổi da gà trên tay rồi dứt khoát cho hắn vào danh sách đen.
Chỉ hai giây sau đó.
Tiếng “ding” vang lên, lại có tin nhắn đến.
Trình Trạch run rẩy mở ra, vẫn là một dãy số lạ.
[Tôi lại đến rồi, Trình Trạch (mặt cười)]
Tin nhắn này khiến Trình Trạch mất ngủ.
Cậu gửi tin nhắn, gọi điện cho người đó nhưng đều không được, hắn không nghe máy, không trả lời, Trình Trạch không còn cách nào khác ngoài cho hắn vào danh sách đen.
Những tin nhắn đe dọa cứ liên tục gửi đến suốt một tuần, Trình Trạch đã cho mười mấy số vào danh sách đen;
Sau đó người kia chắc là hết số điện thoại nên không gửi tin nhắn đến nữa, thêm vài ngày nữa trôi qua, Trình Trạch nhận thấy không có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không để tâm nữa, nghĩ chắc là do lộ thông tin cá nhân thôi, nhưng kẻ lừa đảo này nghiệp vụ kém quá, mỗi lần đều quên đặt link lừa đảo.
Giờ nghỉ, Trình Trạch ngồi trong phòng nghỉ nhân viên chơi điện thoại, cậu phát hiện Cố Lam Lan vừa cập nhật trang cá nhân, bấm vào xem thì đó là một video ngắn, cô ấy không lộ mặt, chỉ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế cao chơi đàn guitar.
Cảnh này khiến cậu nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, khi đó cậu đã vì Tiếu Tiếu mà giận lây Cố Lam Lan.
Nghĩ kỹ lại, Cố Lam Lan lúc đó cũng không làm gì sai, hơn nữa bây giờ cô ấy lại là kim chủ lớn của mình, thôi thì cậu miễn cưỡng cho cô ấy một like vậy.
Trình Trạch like bài viết của cô ấy và bình luận: "Như nghe tiên nhạc tai tạm sáng."
Trân Châu vừa lúc đi ngang qua, cô ấy “a” một tiếng:
Con nhà giàu ai cũng đa tài đa nghệ thật đấy nhỉ.
Đúng vậy, họ có bao nhiêu thứ phải học, không chỉ học hành giỏi mà còn phải biết chơi nhạc cụ, cưỡi ngựa, vẽ tranh... thứ gì cũng phải học hết, nhìn thôi đã thấy mệt rồi.
Trân Châu sững sờ một chút:
Trình Trạch, nghe giọng cậu cứ như thể đã tận mắt chứng kiến rồi ấy.
Trình Trạch cất điện thoại đi, rất tự nhiên nói:
Tôi đã thấy qua rồi mà.
Thôi, không nói chuyện này nữa, Trân Châu đưa cho Trình Trạch một hộp sầu riêng,
Cậu có muốn nếm thử cái này không?
Trình Trạch không nhận:
Cậu trúng số à?
Trân Châu rất thích ăn sầu riêng, nhưng sầu riêng hơi đắt đối với những người làm công như họ, Trân Châu luôn không nỡ mua.
Trân Châu ngồi sát cạnh Trình Trạch:
Chẳng phải vì cậu sao, từ khi cậu đến đây mà doanh số của tôi tăng lên một chút đấy.
Sau khi Trình Trạch “làm tổn thương” một vài khách hàng, Trân Châu lập tức tiến lên, dựa vào thái độ tốt và kiến thức chuyên môn để chiếm được cảm tình của họ, những khách hàng này có ý muốn vả mặt cái tên Trình Trạch “nhìn người bằng mắt chó” này nên thường đều sẽ mua hàng, hơn nữa còn không chỉ mua một món.
Thế là Trân Châu chốt được đơn, có vài khách hàng trước khi đi còn cố tình chạy đến trước mặt Trình Trạch đi một vòng, Trình Trạch thì diễn vẻ mặt như thể bị tổn thương, sốc và hối hận, còn khách hàng thì vui vẻ rời đi.
Trình Trạch và Trân Châu vui vẻ chia phần trăm.
Trân Châu vừa chia một miếng sầu riêng cho Trình Trạch vừa nói:
Tháng này cô Cố tiêu không ít tiền nhỉ, nghe nói hai người cùng trường, xem ra quan hệ không tồi đấy.
Trình Trạch vừa ăn vừa đáp:
Hừ, cô ta là kẻ gây họa, là phụ nữ xấu, ai mà quan hệ tốt với cô ta được chứ.
Trình Trạch đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, cậu xoa xoa nổi da gà trên tay rồi dứt khoát cho hắn vào danh sách đen.
Chỉ hai giây sau đó.
Tiếng “ding” vang lên, lại có tin nhắn đến.
Trình Trạch run rẩy mở ra, vẫn là một dãy số lạ.
[Tôi lại đến rồi, Trình Trạch (mặt cười)]
Tin nhắn này khiến Trình Trạch mất ngủ.
Cậu gửi tin nhắn, gọi điện cho người đó nhưng đều không được, hắn không nghe máy, không trả lời, Trình Trạch không còn cách nào khác ngoài cho hắn vào danh sách đen.
Những tin nhắn đe dọa cứ liên tục gửi đến suốt một tuần, Trình Trạch đã cho mười mấy số vào danh sách đen;
Sau đó người kia chắc là hết số điện thoại nên không gửi tin nhắn đến nữa, thêm vài ngày nữa trôi qua, Trình Trạch nhận thấy không có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không để tâm nữa, nghĩ chắc là do lộ thông tin cá nhân thôi, nhưng kẻ lừa đảo này nghiệp vụ kém quá, mỗi lần đều quên đặt link lừa đảo.
Cảnh này khiến cậu nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, khi đó cậu đã vì Tiếu Tiếu mà giận lây Cố Lam Lan.
Nghĩ kỹ lại, Cố Lam Lan lúc đó cũng không làm gì sai, hơn nữa bây giờ cô ấy lại là kim chủ lớn của mình, thôi thì cậu miễn cưỡng cho cô ấy một like vậy.
Trình Trạch like bài viết của cô ấy và bình luận: "Như nghe tiên nhạc tai tạm sáng."
Trân Châu vừa lúc đi ngang qua, cô ấy “a” một tiếng:
Con nhà giàu ai cũng đa tài đa nghệ thật đấy nhỉ.
Đúng vậy, họ có bao nhiêu thứ phải học, không chỉ học hành giỏi mà còn phải biết chơi nhạc cụ, cưỡi ngựa, vẽ tranh... thứ gì cũng phải học hết, nhìn thôi đã thấy mệt rồi.
Trình Trạch, nghe giọng cậu cứ như thể đã tận mắt chứng kiến rồi ấy.
Trình Trạch cất điện thoại đi, rất tự nhiên nói:
Tôi đã thấy qua rồi mà.
Thôi, không nói chuyện này nữa, Trân Châu đưa cho Trình Trạch một hộp sầu riêng,
Cậu có muốn nếm thử cái này không?
Trình Trạch không nhận:
Cậu trúng số à?
Trân Châu rất thích ăn sầu riêng, nhưng sầu riêng hơi đắt đối với những người làm công như họ, Trân Châu luôn không nỡ mua.
Trân Châu ngồi sát cạnh Trình Trạch:
Chẳng phải vì cậu sao, từ khi cậu đến đây mà doanh số của tôi tăng lên một chút đấy.
Sau khi Trình Trạch “làm tổn thương” một vài khách hàng, Trân Châu lập tức tiến lên, dựa vào thái độ tốt và kiến thức chuyên môn để chiếm được cảm tình của họ, những khách hàng này có ý muốn vả mặt cái tên Trình Trạch “nhìn người bằng mắt chó” này nên thường đều sẽ mua hàng, hơn nữa còn không chỉ mua một món.
Trình Trạch và Trân Châu vui vẻ chia phần trăm.
Trân Châu vừa chia một miếng sầu riêng cho Trình Trạch vừa nói:
Tháng này cô Cố tiêu không ít tiền nhỉ, nghe nói hai người cùng trường, xem ra quan hệ không tồi đấy.
Trình Trạch vừa ăn vừa đáp:
Hừ, cô ta là kẻ gây họa, là phụ nữ xấu, ai mà quan hệ tốt với cô ta được chứ.
5
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
