TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 77
Chương 77

Giữa tháng tám, tiền lương và tiền thưởng được chuyển vào tài khoản, đây là "thùng vàng" đầu tiên theo đúng nghĩa của cậu, Trình Trạch đặc biệt phấn khích, muốn chia sẻ niềm vui này với cả thế giới, nhưng người đầu tiên cậu nghĩ đến lại là Thịnh Lễ.

"Thịnh ca, đây là khoản lương đầu tiên của em!"

Trình Trạch nằm sấp trên giường, gọi video cho Thịnh Lễ, cậu ghé sát quá nên cả khuôn mặt choán đầy màn hình, cậu lại không phải người trầm tĩnh, cứ lăn qua lăn lại trên giường.

Thịnh Lễ mỉm cười, ánh mắt dõi theo: "A Trạch thật sự rất giỏi, một tháng qua vất vả rồi."

"He he he, nhận được tiền là hết vất vả rồi."

Trình Trạch nhe hai hàm răng trắng bóng: "Thịnh ca muốn quà gì không? Để em bao!"

Thịnh Lễ đẩy gọng kính vàng: "Không vội, đợi anh về nước rồi."

Nghe vậy, Trình Trạch bật dậy ngồi phắt lên, reo lên: "Thịnh ca sắp về rồi ạ? Bao giờ về? Mấy giờ bay? Em muốn đi đón anh!"

"A Trạch."

Thịnh Lễ trông như bó tay: "Em vẫn hấp tấp như vậy, anh chưa về nhanh thế được, còn phải kết thúc tất cả các dự án nữa."

"Em hai năm rồi chưa gặp anh đấy."

Trình Trạch bất mãn tố cáo: "Anh nghỉ phép cũng không về lần nào, đúng là máu lạnh."

Thịnh Lễ cúi đầu xuống, đắng chát mím môi, anh đương nhiên muốn về, nhưng mà.

Trên màn hình, khuôn mặt Trình Trạch vẫn tươi tắn, vẫn thuần khiết, đôi mắt trong veo ấy nhìn thế giới hẳn là tốt đẹp, còn trái tim anh thì quá dơ bẩn, cho nên sau khi cùng Trình Trạch thi đại học xong, anh dứt khoát ra nước ngoài.

Sau hai năm "làm nguội", anh nghĩ, anh có thể nhìn cậu một cách quang minh chính đại, giống như anh trai nhìn em trai.

"Nhưng dù anh không về, em cũng sẽ không trách anh đâu."

Trình Trạch thấy Thịnh Lễ cúi đầu dường như đang áy náy, vội vàng bổ sung: "Dù sao Thịnh ca bảo ra ngoài kiếm tiền cho em tiêu mà, em chắc chắn sẽ không trách “cây rung tiền” đâu."

Thịnh Lễ không nhịn được cười: "Làm sale đúng là khác hẳn, khéo ăn khéo nói thật đấy."

Trình Trạch đắc ý lắc lắc đầu: "Em là “sales king” đấy nhé! Champion!"

Thịnh ca, anh về rồi nhớ mang đặc sản về cho tôi đấy nhé.

Thịnh Lễ cười nói:

Tôi sẽ mang về hai con gà chạy bộ cho cậu.

Trình Trạch ngạc nhiên:

Mỹ cũng nuôi loại gà này à?

Ừm, gà tây chạy bộ chính hiệu đấy.

Đang nói chuyện, đột nhiên có tin nhắn hiện lên trên màn hình.

[Là cậu, là cậu giở trò phải không.]

Tin nhắn này không đầu không cuối, nội dung khiến người ta rợn người, sắc mặt Trình Trạch thay đổi, cậu vội vàng tạm biệt Thịnh Lễ:

Thịnh ca, tôi có việc rồi, lát nữa nói chuyện sau.

Trình Trạch mở tin nhắn, người gửi là một số điện thoại lạ.

[? Anh bạn gửi nhầm người rồi, trò đùa này không hay chút nào.]

Người đó nhanh chóng trả lời:

[Trình Trạch, tôi biết là cậu.]

Giữa ngày hè nóng bức, Trình Trạch sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, cậu không hề quen biết người này, vậy mà hắn lại có thể nói chính xác tên và biết cả số điện thoại của cậu; Trình Trạch nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một phút rồi quyết định gọi vào số của người gửi tin nhắn.

Tiếng chuông "tút tút" vang lên...

Tiếng chuông kêu suốt bốn năm mươi giây nhưng mãi không có ai nhấc máy.

Trình Trạch mặt tái nhợt, cậu gửi tin nhắn cho hắn:

[Rốt cuộc anh là ai? Sao lại biết số của tôi? Anh chắc chắn là kẻ lừa đảo, nếu anh không nói tôi sẽ cho anh vào danh sách đen đấy!]

[Không sao, tôi sẽ bám lấy cậu mãi, cậu cho tôi vào danh sách đen thì tôi đổi số thôi (mặt cười)]

4

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.