TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

“Tao đã bảo rồi, người ta có thích mày đâu mà mày không tin.” Lạc Sinh gác chân lên bàn, vừa và cơm vừa nói, giọng điệu rõ ràng là hả hê.

Trình Trạch cúi gằm mặt, im lặng hồi lâu. Đúng là một thằng bạn trời đánh.

Lạc Sinh thấy thế cũng nuốt không trôi nữa. Hắn đi đến bên cạnh Trình Trạch, cúi xuống nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Đừng bảo là mày đang khóc đấy nhé?”

“Anh em bạn bè, ‘thiếu gì cỏ thơm bên đường’, cần gì phải tơ tưởng một nhành hoa.”

“Không có Tiếu Ngọc thì còn có Lý Tiếu Ngọc, Vương Tiếu Ngọc, mày đừng có buồn nữa.”

Trình Trạch bỗng ngẩng phắt đầu lên, gào thẳng vào mặt Lạc Sinh: “Mày thì biết cái quái gì! Đấy là mối tình đầu của tao đấy!”

Lạc Sinh giật mình lùi lại, lẩm bẩm chửi thề một tiếng rồi cốc mạnh vào đầu Trình Trạch: “Nói chuyện cho tử tế vào!”

Trình Trạch lập tức ngồi thụp xuống đất, ôm đầu im thin thít.

Nhìn bộ dạng “trồng nấm” của Trình Trạch, Lạc Sinh thở dài. Hắn vừa định nói gì đó thì thấy cậu bỗng đứng phắt dậy, hùng hồn tuyên bố: “Tao phải đi xem cái thằng khóa trên kia là thần thánh phương nào!”

Sân vận động về đêm quả là một nơi cực kỳ lãng mạn.

Không biết câu lạc bộ nào đang sinh hoạt, hơn chục người ngồi trên bãi cỏ tạo thành một vòng tròn. Ánh đèn pin từ điện thoại được bật lên như những vì sao lấp lánh, chiếu rọi vào cô gái đang ngồi ở trung tâm.

Mái tóc xoăn nhẹ của cô buông hờ một bên, để lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn, trắng nõn. Cô đang ôm đàn guitar và khe khẽ cất tiếng hát.

“Gió tháng bảy lười biếng thổi…”

“Ngay cả mây trời cũng oi ả…”

“Nắng hạ nồng nàn đến bỏng rát…”

Trình Trạch bĩu môi. Đúng là một lũ làm màu.

Biết hát thì có gì ghê gớm mà phải khoe khoang giữa thanh thiên bạch nhật thế này.

Có thời gian rảnh rỗi thì đến thư viện đọc sách không phải tốt hơn sao.

Lạc Sinh ngược lại tỏ ra rất hứng thú, mắt cứ dán vào cô gái đang hát: “Ôi vãi, là Cố Lam Lan kìa!”

“Này, mày nhìn đi đâu đấy? Bọn mình đến đây là để tìm Tiếu Ngọc cơ mà.” Trình Trạch giật giật tay áo Lạc Sinh.

Vì không biết chính xác giờ hẹn, hai đứa đã đến sớm và lượn được hai vòng quanh sân vận động rồi.

Lạc Sinh thu hồi tầm mắt, khó chịu kéo kéo cổ áo phông: “Nóng chết đi được. Tao không tìm nữa đâu, về ký túc xá bật điều hòa sướиɠ hơn.” Hắn đúng là bị điên rồi mới đồng ý đi cùng thằng này đến đây.

Trình Trạch vội bịt miệng Lạc Sinh lại, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Đến rồi! Suỵt, nhỏ tiếng thôi, Tiếu Ngọc ở ngay đằng trước kìa!”

6

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.