TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Xem ra kế hoạch tỏ tình ở sân vận động tối nay đành phải dẹp sang một bên rồi.

Haizz, thế này chẳng phải mấy cây nến mình mua sẽ lãng phí sao?

Những ba mươi chín tệ chín lận đấy. Mà công nhận, bánh bao nhân tương này ngon thật.

Mẹ dặn không được lãng phí đồ ăn, Trình Trạch quyết định ăn nốt chiếc bánh.

Vừa nhai bánh, cậu vừa chợt nhận ra mình đã nghĩ sai.

Thì ra Tiếu Ngọc không phải đang ngại ngùng.

Cô ấy làm vậy là vì xót mình, không muốn mình phải vất vả đi mua bữa sáng nữa!

Chậc, Tiếu Ngọc quả nhiên là một cô gái dịu dàng và chu đáo.

Trải qua tiết học đại cương một cách ngẩn ngơ, Trình Trạch không thể nhịn được nữa, quyết định đi tìm Tiếu Ngọc để nói cho rõ lòng mình.

“Tiếu Ngọc à, cậu tốt bụng và mềm lòng quá đi mất. Tớ nói thật đấy, đáng lẽ cậu nên từ chối thẳng thừng thằng Trình Trạch ngay từ đầu.”

“Đúng vậy, nó cố chấp lắm, nói bóng nói gió chắc chắn nó không hiểu đâu.”

Vẻ mặt Tiếu Ngọc đầy phiền não: “Ban đầu tớ chỉ trả lời cho lịch sự, ai ngờ cậu ta lại bám riết lấy tớ, còn làm ầm lên cho cả trường biết.”

“Ôi trời, Tiếu Ngọc, thà dứt khoát một lần cho xong, dập tắt hẳn hy vọng của nó đi. Chứ chuyện này mà đến tai anh khóa trên thì không hay đâu.”

Tiếu Ngọc gật đầu: “Ừm, tớ sẽ nói rõ ràng với Trình Trạch. Hôm nay cung hoàng đạo bảo là ngày tốt để tỏ tình, tối nay tớ định hẹn anh khóa trên đi dạo sân vận động, nhưng hơi sợ một chút. Các cậu đi cùng tớ nhé?”

“Đương nhiên rồi, bọn tớ sẽ lẳng lặng yểm trợ phía sau.”

“Xem ra ‘nam thần’ ấy sắp rơi vào tay Tiếu Ngọc nhà mình rồi.”

Tiếu Ngọc ngượng ngùng: “Ôi, vẫn chưa đâu vào đâu mà.”

“Xinh đẹp thế này thì chắc chắn sẽ thành công thôi.”

Tiếng bước chân vọng lại gần hơn.

Hình như họ đang đi xuống cầu thang.

Trình Trạch như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, vội vàng lách người trốn vào một lớp học trống bên cạnh.

Ting.

Điện thoại báo có tin nhắn.

Trình Trạch nín thở, run rẩy cầm điện thoại lên xem. Là tin nhắn từ Tiếu Ngọc.

[Trình Trạch, thực ra tớ biết tình cảm của cậu. Cậu là một người tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau.]

Vài giây sau, một tin nữa hiện lên.

[Sau này cậu đừng tìm tớ nữa nhé. Chúng ta giữ khoảng cách được không? Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ không ghét cậu. Tớ chỉ sợ bạn bè bàn tán thôi. Cảm ơn cậu.]

Ha ha, nực cười thật.

Bàn tay Trình Trạch đã nhanh hơn não, cậu gõ trả lời: [Ồ, được thôi.]

[Thật ra tao cũng không thích mày lắm đâu, làm màu quá đấy.]

[Mày cũng bình thường thôi.]

Cả người Trình Trạch như bị rút cạn sức lực, hai chân nhũn ra, bước đi như giẫm trên bông gòn. Trong đầu cậu là cả một mớ hỗn độn những lời muốn chửi rủa, muốn gào thét, nhưng một dấu chấm than màu đỏ chói mắt đã chặn đứng tất cả.

6

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.