TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

"Gọi đồ ăn ngoài hoặc đi ăn ngoài chắc sẽ không đủ." Đinh Nhất Nam tạm thời nhận lấy hai trăm tệ mà tổ chương trình đưa: "Hay là chúng ta tự mua đồ ăn về nấu nhé?"

Tất cả khách mời đều đồng ý.

"Ai đi siêu thị mua đồ ăn đây?"

Rõ ràng tất cả mọi người không cần phải cùng đi, tìm một cặp đôi khách mời là hợp lý nhất, cũng tiện cho việc quay phim của chương trình.

"Tìm người biết nấu ăn đi."

"Tôi không biết."

"Hai vợ chồng chúng tôi cũng không biết."

Mấy vị khách mời còn lại cũng lần lượt lắc đầu.

"Em muốn đi không?" Nghiêm Hoài cúi đầu, môi áp sát vào phần thái dương của Tống Trĩ.

[Tôi bị mù hay là cậu ta đang run vậy?]

[Không mù, đúng là đang run thật!]

[Chồng nói một câu mà cũng nhạy cảm thế à?]

[Thể chất nhạy cảm trên giường cơ, hít hà~]

Anh Nghiêm Hoài ở bên cạnh thật sự ảnh hưởng đến việc Tống Trĩ phát huy, chi bằng đi siêu thị còn hơn là nhìn cái bản mặt của Vu Trừng Viễn, thế là Tống Trĩ khẽ gật đầu.

"Hai chúng ta đi." Nghiêm Hoài nói.

"Hai người thế mà lại biết nấu ăn á?"

Tống Trĩ không hề biết nấu ăn, nhưng cậu biết anh Nghiêm Hoài biết, hơn nữa còn nấu rất ngon.

"Tiểu Trĩ nhà tôi không cần phải biết, tôi biết là được."

[Shhhh ~ cưng chiều quá.]

[Nên ghi vào tuyển tập câu nói của đàn ông tốt.]

"Vậy thì làm phiền hai người." Đinh Nhất Nam đưa hai trăm tệ cho Nghiêm Hoài: "Thầy Nghiêm, anh cứ xem mà mua, tiền không nhiều nên chúng tôi cũng không kén chọn đâu."

Nghiêm Hoài vừa nhận lấy tiền, lập tức đưa cho Tống Trĩ: "Cho em giữ hết."

Tống Trĩ gật đầu, hai tay nhận lấy tiền rồi nhanh chóng nhét vào túi áo.

[Tay nhận tiền nhanh thật đấy.]

[Cũng đâu phải đưa cho cậu ta mua đồ ăn vặt đâu.]

Chương trình đã chuẩn bị xe đưa đón của nhà tài trợ, Nghiêm Hoài ngồi vào ghế lái.

Tống Trĩ theo bản năng muốn mở cửa sau, nhưng nhớ đến trong xe cũng có camera đang quay, cậu không sợ dư luận, nhưng muốn cố gắng ít gây thêm phiền phức cho anh Nghiêm Hoài.

Cậu đi đến phía trước, ngồi vào ghế phụ, rồi đợi Nghiêm Hoài lái xe.

Nhưng sau khi khởi động xe, người kia lại không đạp ga.

Tống Trĩ cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang hướng về phía mình, vốn dĩ đã không quen, cậu liếc nhìn bốn chiếc camera xung quanh, bàn tay đút trong túi quần siết chặt, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Rốt cuộc anh còn muốn nhìn bao lâu, không nhìn nữa không được sao.

Cho đến khi Nghiêm Hoài nghiêng người dựa tới, giữa hai người có vài giây trao đổi thân nhiệt, sống lưng Tống Trĩ như bị đâm bởi gai mềm, không đau nhưng ngứa ngáy.

Dây an toàn màu tối trước ngực bị kéo ra, khiến cậu vô cùng xấu hổ và ảo não.

[Đeo dây an toàn cũng để chồng làm à?]

[Cậu ta không thể tự lo cho bản thân được sao?]

Trong vòng ba cây số cách biệt thự có một siêu thị, Nghiêm Hoài dừng xe trước cửa, đẩy xe đẩy, sau đó hai người sóng vai bước vào siêu thị.

[Mặc đồ đôi đi siêu thị, show ân ái quá.]

[Hóa ra chó độc thân cũng có tình yêu.]

Tuy là hai người cùng đi siêu thị, nhưng trên thực tế chỉ có một mình Nghiêm Hoài chọn đồ.

Mỗi khi đi đến một nơi, anh đều dừng lại hỏi ý kiến

Tống Trĩ, nhưng dù anh cầm gì thì Tống Trĩ cũng đều ngoan ngoãn gật đầu.

[Báo cáo chồng, cậu ta không thích ăn mấy thứ này.]

[Cháu trai ơi cậu nói chuyện đi, mạnh mẽ lên!]

Lúc Nghiêm Hoài đẩy xe đi ngang qua khu vực đồ ăn vặt, ánh mắt Tống Trĩ liền hướng về phía kệ khoai tây chiên, Lay"s lại ra vị mới, không biết có ngon không.

[Báo cáo chồng, cậu ta thích ăn khoai tây chiên.]

[Còn có kem nữa, vị socola!]

Nghiêm Hoài dừng lại, nhìn theo ánh mắt của Tống Trĩ: "Muốn ăn à?"

Tống Trĩ vô thức gật đầu, sau đó nhận ra có gì đó không ổn nên vội vàng lắc đầu.

[Chắc chắn là ở nhà chồng không cho ăn.]

[Nhìn bé nó thèm thuồng kìa.]

Nghiêm Hoài khẽ cười, đầu ngón tay luồn vào tóc, xoa xoa đầu cậu: "Bây giờ không đủ tiền, đợi chiều nay chồng kiếm được tiền sẽ mua khoai tây chiên cho em ăn.”

[Đệt mợ!!!]

[Chồng Nghiêm gϊếŧ tôi mất rồi!]

[Tống Ngu Ngốc đã cứu cả dải ngân hà hả!]

Lời nói của Nghiêm Hoài như chứa những sợi liễu tháng ba bay theo gió, lan từ vành tai đến ốc tai của Tống Trĩ, rồi đóng đô trong góc khuất mãi không tan.

Tống Trĩ gật đầu, rồi cúi đầu móc móc tai, vẫn thấy ngứa ngáy khó tả, trái tim cũng không thể nào ngừng đập liên hồi.

Phía sau bọn họ là một chiếc camera ghi hình, Tống Trĩ không muốn bị người khác phát hiện ra manh mối gì nên giả vờ bình tĩnh đẩy xe đi về phía trước.

[Chết tiệt, cậu ta ngại ngùng kìa?]

[Sao tự dưng thấy đáng yêu là sao?]

3

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.