0 chữ
Chương 13
Chương 13
Phần cuối video là của Tống Trĩ.
Tất cả khách mời đều cứng họng trước đoạn video dài vài giây kia, họ muốn buông lời châm chọc, muốn cười lăn cười bò, nhưng vì thân phận "Ủy ban kỷ luật của ngành giải trí" của cậu trong giới nên không dám đắc tội, nụ cười trở nên gượng gạo và cứng đờ.
Là kẻ thù không đội trời chung của Tống Trĩ, Vu Trừng Viễn chưa bao giờ sợ những điều này, chồng cậu ta Đường Thiệu Thành lại xuất thân từ gia đình có truyền thống nghệ thuật, cũng là nhân vật có tiếng nói trong giới giải trí, vì thế không thể nào dễ dàng chỉ bằng mấy câu nói đã bị Tống Trĩ và một vài anti fan đánh gục được.
Vu Trừng Viễn che miệng cười: "Không ngờ, Tống Trĩ lừng danh như vậy mà cũng có khiếu hài hước đấy chứ."
"Lần này cậu ta đến đây, chắc lại là để tăng thêm tiếng cười cho mọi người đấy." Vu Trừng Viễn vỗ vai Đường Thiệu Thành: "Chồng à anh nói có đúng không?"
Chồng cậu ta bấm điều khiển, tua lại video của Tống Trĩ xem lại một lần nữa, cuối cùng dời mắt, gật đầu.
[Nhưng mà, không ngờ cậu ta lại quay trong nhà vệ sinh, tôi thật sự không ngờ đó.]
[Lúc nào cũng tự cho mình là đúng.]
[Hồ ly tinh dâʍ đãиɠ.]
[Tống Ngu Ngốc, là để chúng tôi mắng.]
[Mấy người không được mắng!]
“Mà này, sao lúc nào cậu ta cũng đến muộn vậy, lần trước cũng để chúng ta đợi lâu ơi là lâu.”
“Đúng là không có khái niệm về thời gian.”
“Được đằng chân lên đằng đầu đây mà.”
[Sen trắng à nhắc nhở một chút, lần trước là cậu đến muộn đấy.]
"Video quảng bá của cậu ta chỉ có một mình, chắc là ngại không dám dẫn chồng theo."
"Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể thích kiểu người như cậu ta nhỉ."
[Ý bóng gió: Chỉ có kẻ ngốc mới thích loại ngu ngốc như cậu ta.]
"Đã có chồng rồi, sao lúc nào cũng không dám cho người ta lộ diện nhỉ?”
[Ý bóng gió: Chồng của Tống Trĩ rất xấu, không dám gặp người khác.]
[Mấy người đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, xấu thì đã sao.]
[Có tiền là được.]
[Cút đi, lúc cháu trai Tống nhà chúng tôi nổi tiếng, mấy người còn chưa biết đang ở đâu đâu.]
[Fan của Tống Trĩ thật tởm, dựa hơi chồng leo lên cao còn bày đặt đi tẩy trắng.]
[Nói lại lần nữa xem, chúng tôi là anti fan!]
Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả thì cửa biệt thự bị đẩy ra, Tống Trĩ đút hai tay vào túi áo khoác gió.
Gió bên ngoài lớn, thổi tung mái tóc đen mềm mại của Tống Trĩ.
[Đệt? Chỏm tóc màu xanh rêu của cậu ta đâu?]
[Hôm nay ngoan thế, hơi đáng sợ đó.]
[Vừa ngoan vừa đẹp trai, đây không phải cậu ta!]
“Chiếc áo khoác Burberry phiên bản giới hạn này rất hợp với cậu ta." Đường Thiệu Thành buột miệng nói.
[Mặt của Vu Trừng Viễn và đống cứt của Tống Ngu Ngốc cùng một màu kìa.]
[Hay thật, dám khen người đàn ông khác trước mặt vợ?]
[Hôm nay cậu ta ăn mặc đẹp trai như vậy, định quyến rũ ai đây?]
[Tôi sắp từ anti fan chuyển thành fan rồi!]
"Sao chỉ có mỗi mình cậu?" Vu Trừng Viễn nói.
Đường Thiệu Thành vừa mới khen người mà cậu ta ghét nhất trước ống kính, Vu Trừng Viễn tức nghẹn họng không có chỗ trút giận, nếu không phải ngại ống kính thì cậu ta hận không thể xông lên mắng thẳng mặt Tống Trĩ.
[Ý bóng gió: Chồng quá xấu, không thể gặp người khác.]
"Liên quan gì đến cậu?"
"Anh ấy đang bê hành lý, bảo tôi vào trước."
[Hôm nay sao đồ độc miệng nhà cậu lại điềm tĩnh thế?]
[Mắng cậu ta đi! Đừng sợ là súc sinh!]
[Sợ ống kính thì không phải cậu!]
"Woa! Chồng của cậu thật sự đến rồi kìa." Vu Trừng Viễn gọi những khách mời khác đang trò chuyện: "Mọi người im lặng nào, chồng của Tống Trĩ sắp đến rồi, chúng ta phải chào hỏi tử tế đấy."
[Ý bóng gió: Anh em mau đến xem mặt tên chồng xấu xí của Tống Ngu Ngốc nào!]
[Chết tiệt! Tôi có một suy nghĩ không hay lắm.]
[Cậu ta vênh váo như vậy, chắc là đã nhìn thấy mặt mũi xấu xí của chồng đồ độc miệng nhà chúng ta rồi nhỉ?]
[Anh em ráng chịu đi, cậu ta đã ngốc như vậy rồi, thêm một ông chồng xấu xí cũng xứng đôi vừa lứa.]
[Không được thì chúng ta cứ chửi té tát vào.]
[Tôi chuẩn bị tinh thần chửi rồi đây!]
[Để tôi xem cậu ta có thể tìm được người xấu đến mức nào.]
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tống Trĩ di chuyển sang một bên, nhường chỗ ở cửa.
Một người đàn ông mặc áo khoác giống hệt Tống Trĩ, bay theo làn gió, người kia xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hai tay đẩy hai chiếc vali.
Người đàn ông thờ ơ liếc nhìn xung quanh một lượt, chẳng để ý đến những khách mời khác, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Tống Trĩ, rồi tiến lên nửa bước ôm eo cậu: "Sao không vào trong?"
Tất cả khách mời đều cứng họng trước đoạn video dài vài giây kia, họ muốn buông lời châm chọc, muốn cười lăn cười bò, nhưng vì thân phận "Ủy ban kỷ luật của ngành giải trí" của cậu trong giới nên không dám đắc tội, nụ cười trở nên gượng gạo và cứng đờ.
Là kẻ thù không đội trời chung của Tống Trĩ, Vu Trừng Viễn chưa bao giờ sợ những điều này, chồng cậu ta Đường Thiệu Thành lại xuất thân từ gia đình có truyền thống nghệ thuật, cũng là nhân vật có tiếng nói trong giới giải trí, vì thế không thể nào dễ dàng chỉ bằng mấy câu nói đã bị Tống Trĩ và một vài anti fan đánh gục được.
Vu Trừng Viễn che miệng cười: "Không ngờ, Tống Trĩ lừng danh như vậy mà cũng có khiếu hài hước đấy chứ."
"Lần này cậu ta đến đây, chắc lại là để tăng thêm tiếng cười cho mọi người đấy." Vu Trừng Viễn vỗ vai Đường Thiệu Thành: "Chồng à anh nói có đúng không?"
[Nhưng mà, không ngờ cậu ta lại quay trong nhà vệ sinh, tôi thật sự không ngờ đó.]
[Lúc nào cũng tự cho mình là đúng.]
[Hồ ly tinh dâʍ đãиɠ.]
[Tống Ngu Ngốc, là để chúng tôi mắng.]
[Mấy người không được mắng!]
“Mà này, sao lúc nào cậu ta cũng đến muộn vậy, lần trước cũng để chúng ta đợi lâu ơi là lâu.”
“Đúng là không có khái niệm về thời gian.”
“Được đằng chân lên đằng đầu đây mà.”
[Sen trắng à nhắc nhở một chút, lần trước là cậu đến muộn đấy.]
"Video quảng bá của cậu ta chỉ có một mình, chắc là ngại không dám dẫn chồng theo."
"Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể thích kiểu người như cậu ta nhỉ."
[Ý bóng gió: Chỉ có kẻ ngốc mới thích loại ngu ngốc như cậu ta.]
[Ý bóng gió: Chồng của Tống Trĩ rất xấu, không dám gặp người khác.]
[Mấy người đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, xấu thì đã sao.]
[Có tiền là được.]
[Cút đi, lúc cháu trai Tống nhà chúng tôi nổi tiếng, mấy người còn chưa biết đang ở đâu đâu.]
[Fan của Tống Trĩ thật tởm, dựa hơi chồng leo lên cao còn bày đặt đi tẩy trắng.]
[Nói lại lần nữa xem, chúng tôi là anti fan!]
Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả thì cửa biệt thự bị đẩy ra, Tống Trĩ đút hai tay vào túi áo khoác gió.
Gió bên ngoài lớn, thổi tung mái tóc đen mềm mại của Tống Trĩ.
[Đệt? Chỏm tóc màu xanh rêu của cậu ta đâu?]
[Hôm nay ngoan thế, hơi đáng sợ đó.]
[Vừa ngoan vừa đẹp trai, đây không phải cậu ta!]
“Chiếc áo khoác Burberry phiên bản giới hạn này rất hợp với cậu ta." Đường Thiệu Thành buột miệng nói.
[Hay thật, dám khen người đàn ông khác trước mặt vợ?]
[Hôm nay cậu ta ăn mặc đẹp trai như vậy, định quyến rũ ai đây?]
[Tôi sắp từ anti fan chuyển thành fan rồi!]
"Sao chỉ có mỗi mình cậu?" Vu Trừng Viễn nói.
Đường Thiệu Thành vừa mới khen người mà cậu ta ghét nhất trước ống kính, Vu Trừng Viễn tức nghẹn họng không có chỗ trút giận, nếu không phải ngại ống kính thì cậu ta hận không thể xông lên mắng thẳng mặt Tống Trĩ.
[Ý bóng gió: Chồng quá xấu, không thể gặp người khác.]
"Liên quan gì đến cậu?"
"Anh ấy đang bê hành lý, bảo tôi vào trước."
[Hôm nay sao đồ độc miệng nhà cậu lại điềm tĩnh thế?]
[Mắng cậu ta đi! Đừng sợ là súc sinh!]
[Sợ ống kính thì không phải cậu!]
"Woa! Chồng của cậu thật sự đến rồi kìa." Vu Trừng Viễn gọi những khách mời khác đang trò chuyện: "Mọi người im lặng nào, chồng của Tống Trĩ sắp đến rồi, chúng ta phải chào hỏi tử tế đấy."
[Ý bóng gió: Anh em mau đến xem mặt tên chồng xấu xí của Tống Ngu Ngốc nào!]
[Chết tiệt! Tôi có một suy nghĩ không hay lắm.]
[Cậu ta vênh váo như vậy, chắc là đã nhìn thấy mặt mũi xấu xí của chồng đồ độc miệng nhà chúng ta rồi nhỉ?]
[Anh em ráng chịu đi, cậu ta đã ngốc như vậy rồi, thêm một ông chồng xấu xí cũng xứng đôi vừa lứa.]
[Không được thì chúng ta cứ chửi té tát vào.]
[Tôi chuẩn bị tinh thần chửi rồi đây!]
[Để tôi xem cậu ta có thể tìm được người xấu đến mức nào.]
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tống Trĩ di chuyển sang một bên, nhường chỗ ở cửa.
Một người đàn ông mặc áo khoác giống hệt Tống Trĩ, bay theo làn gió, người kia xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hai tay đẩy hai chiếc vali.
Người đàn ông thờ ơ liếc nhìn xung quanh một lượt, chẳng để ý đến những khách mời khác, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Tống Trĩ, rồi tiến lên nửa bước ôm eo cậu: "Sao không vào trong?"
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
