TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Sau bữa tối, vì ăn quá no nên Tống Trĩ đã chạy bộ bên ngoài mấy vòng, sau khi thở hổn hển trở về, cậu cắn răng đến trước cửa phòng Nghiêm Hoài.

Trong đầu cậu không ngừng hồi tưởng lại "bài phát biểu" đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, đồng thời không quên tự cổ vũ bản thân. Nội dung đã có, khí thế đã có, chỉ là không có can đảm gõ cửa.

Cho đến khi cánh cửa được mở ra từ bên trong, Nghiêm Hoài cao hơn cậu nửa cái đầu, mái tóc thoang thoảng mùi dầu gội hương chanh quen thuộc.

Nghiêm Hoài vừa tắm xong, nửa thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, không mặc quần áo gì cả.

Mặt Tống Trĩ đỏ bừng như sắp nổ tung, liền nhanh chân bỏ chạy.

Tiếc là chưa kịp chạy thì đã bị Nghiêm Hoài túm lấy cánh tay kéo lại: "Rốt cuộc em đang ngại cái gì thế?"

Kiểu này có tính công kích cực mạnh đối với Tống Trĩ, chỉ khiến cậu càng thêm lúng túng: "Em, em không..."

Lòng bàn tay Nghiêm Hoài mang theo hơi ấm ẩm ướt, men theo mạch máu không ngừng truyền đến tim, tim tích tụ một lượng lớn máu, não bộ vì thiếu oxy mà như ngừng hoạt động.

"Có chuyện gì sao?"

Tống Trĩ cố gắng nhớ lại bài phát biểu mà cậu đã dày công viết cả buổi chiều, nhưng thực tế là, cậu đã quên hết.

Toang rồi!

"Đã xếp đồ xong chưa?" Nghiêm Hoài buông cánh tay của cậu ra, không trêu cậu nữa.

"?" Tống Trĩ rụt rè ngẩng đầu lên, cố tình tránh nhìn vào l*иg ngực trần trụi của đối phương.

"Ngày mai không phải đi tham gia chương trình sao?"

Trong lòng Tống Trĩ như có hàng trăm ngàn con ngựa lao qua, chỉ muốn lật bàn. Hóa ra anh đã biết từ lâu rồi, vậy thì cậu vất vả suy nghĩ cả ngày rốt cuộc vì cái gì thế?

Tống Trĩ gật đầu một cách máy móc, đồ đạc dì Lan đã giúp cậu thu xếp xong xuôi, trong thông báo của chương trình còn nhấn mạnh không cần mang theo quá nhiều hành lý, ban tổ chức sẽ cung cấp cho khách mời.

"Ừm, em nghỉ sớm đi, ngủ ngon."

Đầu óc Tống Trĩ vẫn chưa tỉnh táo lại, vẫn ngây ngốc đứng im tại chỗ.

"Không đi sao? Định ngủ ở chỗ anh à?" Nghiêm Hoài mở cửa phòng ngủ ra.

Theo ước tính sơ bộ của Tống Trĩ, cậu chạy từ phòng ngủ của Nghiêm Hoài ở tầng hai về phòng ngủ của mình ở tầng ba không quá năm giây, đêm nay, cậu đã được trải nghiệm tốc độ sinh tử cực hạn của loài người rồi.

Cậu ôm con thỏ bông rúc vào góc giường, đưa cánh tay nhỏ nhắn từng được Nghiêm Hoài nắm ra, trên đó vẫn còn vương chút mùi sữa tắm thoang thoảng của đối phương, chiếc chăn mỏng manh cũng không giấu nổi khuôn mặt nóng bừng không nguôi của cậu.

Tống Trĩ lại ôm chặt con thỏ vào lòng.

Là anh ấy cố ý không mặc quần áo để quyến rũ mình, không liên quan gì đến mình hết.

Mình đỏ mặt là do phép lịch sự nghề nghiệp thôi.

Tại sao lần nào cũng phải chọn lúc anh tắm rửa xong mới đi tìm anh, có phải sẽ bị hiểu lầm là cố ý, giống như tên biếи ŧɦái thích rình trộm hay không.

Tống Trĩ lật người, vùi mặt vào con thỏ cọ cọ, mình không phải kẻ biếи ŧɦái thích rình trộm mà.

*

Sáng hôm sau, Tống Trĩ mở cửa phòng ngủ, Nghiêm Hoài đã ngồi đợi cậu ở sofa sảnh trước.

Nghiêm Hoài đi cầu thang xuống, nhận lấy hành lý từ tay cậu.

"Không, không cần đâu." Đồ đạc Tống Trĩ mang theo không nhiều, cũng không nặng.

Nghiêm Hoài không để ý đến cậu, xách vali đi xuống lầu.

Tống Trĩ đứng phía sau nhìn bóng lưng anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu kaki của Burberry, khiến anh trông bớt nghiêm nghị hơn ngày thường.

Có những người tỏa sáng như một tia nắng vậy, khiến người khác không thể rời mắt.

Mà những điều này đối với Tống Trĩ mà nói đều không quan trọng, điều quan trọng là...

Cậu cúi đầu, nhìn chiếc áo khoác giống hệt trên người mình, mím môi nén nụ cười.

Cậu không phải cố ý muốn mặc đồ đôi đâu, là có người học theo cậu đấy.

Mười phút sau, xe dừng trước cửa biệt thự của họ, nhân viên giúp sắp xếp hành lý, hai người lần lượt lên xe.

Chương trình sắp xếp xe thương vụ bảy chỗ, trên xe ngoại trừ Tống Trĩ và Nghiêm Hoài thì chỉ có tài xế và một trợ lý chương trình.

Về Tống Trĩ thì trợ lý đã quá quen, không ai là không biết đến huyền thoại Tống Trĩ lừng danh, nhưng về chồng cậu thì trợ lý là lần đầu tiên gặp.

Sự điềm tĩnh, nghiêm nghị và đẹp trai của người đàn ông trưởng thành đều thể hiện trên khuôn mặt anh, trợ lý không khỏi cảm thán, hóa ra đàn ông đẹp trai đều đặc biệt như vậy, thích người tính khí thất thường, miệng lưỡi độc địa.

Trợ lý lại len lén liếc nhìn Tống Trĩ, cũng không thể nói như vậy, tuy mồm miệng Tống Trĩ độc địa nhưng gương mặt thì hoàn mỹ không chê vào đâu được, thích cậu cũng là lẽ thường tình.

Trên đường đi, trợ lý giải thích ngắn gọn yêu cầu của chương trình cho hai người, tập này sẽ được chia thành nhiều phần với hình thức ở chung, mỗi phần đều có nhiệm vụ khác nhau.

Trong thời gian ghi hình thì sẽ có bốn cặp đôi, tổng cộng tám người tham gia, ngoài một số phần có yêu cầu ở lại qua đêm bên ngoài, thì thời gian còn lại đều sinh hoạt chung trong khu biệt thự lớn.

Các hoạt động hàng ngày sẽ xen kẽ nhiều nhiệm vụ và trò chơi khác nhau, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ quyết định việc ăn ở đi lại của khách mời.

3

0

1 tuần trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.