0 chữ
Chương 10
Chương 10
Ăn sáng xong, Nghiêm Hoài đi đến sau lưng cậu, Tống Trĩ không dám quay đầu lại, chỉ có thể dựa vào tiếng bước chân và tiếng đóng cửa để đoán đối phương đã đi hay chưa.
Tống Trĩ áp môi vào thành ly sữa, vểnh tai lên, đoán âm thanh đang càng lúc càng xa mình.
Bình tĩnh, thắng lợi đang ở ngay trước mắt. Anh Nghiêm Hoài chắc chắn đã mặc áo khoác xong, sắp sửa đẩy cửa ra rồi.
?
Cậu lại nghe thấy rõ ràng, tiếng bước chân kia đang dần dần tiến lại gần mình, tiếng giày da giẫm lên sàn đá cẩm thạch càng lúc càng rõ.
Tống Trĩ nắm chặt ly sữa, đầu óc bắt đầu hoạt động điên cuồng. Từ lúc cậu xuống lầu đến giờ đã mười mấy phút, rốt cuộc cậu đã phạm phải sai lầm gì, sai lầm có nghiêm trọng hay không, bây giờ nhận lỗi có còn kịp không?
Tiếng bước chân của Nghiêm Hoài dừng lại sau lưng cậu, Tống Trĩ vắt hết óc cũng không tìm ra câu trả lời hợp lý. Cơ bắp dọc theo sống lưng dần dần cứng đờ, răng cắn chặt vào thành ly thủy tinh đến đau nhức.
Thôi xong, chết chắc rồi.
Cánh tay Nghiêm Hoài vòng qua đỉnh đầu Tống Trĩ, cậu theo bản năng rụt đầu xuống thấp hơn, nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Hy vọng chết một cách thoải mái, kiếp sau được làm người tốt.
"Ăn cơm xong nửa tiếng rồi ăn." Giọng nói trầm ổn của Nghiêm Hoài vang lên trên đỉnh đầu: "Em ngoan, thì ngày nào cũng có."
Tống Trĩ từ từ mở mắt ra, bên cạnh bàn tay trống trơn lúc nãy xuất hiện một túi khoai tây chiên, là vị chanh xanh cậu thích nhất.
*
Tống Trĩ ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, cũng tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của Nghiêm Hoài, nửa tiếng sau mới mở gói khoai tây chiên mà cậu đã thèm thuồng gần một tuần nay.
Cậu bật TV, thoải mái dựa vào ghế sofa, định tìm một chương trình có sự xuất hiện của tiểu minh tinh mà cậu ghét để giải khuây.
Tám chín giờ sáng thì đa phần trên TV là chương trình thời sự buổi sáng, Tống Trĩ chuyển hết kênh này đến kênh khác mà vẫn không tìm được chương trình nào phù hợp, đang buồn bực thì Linda gọi điện đến.
"Ô, nghe máy nhanh thế, cậu Tống không ngủ nướng à." Linda không mỉa mai trêu chọc mới là lạ: "Chị cứ tưởng chồng cậu sẽ khiến cậu ngày đêm không xuống giường nổi chứ."
Tối qua Linda đã xem bản biên tập của tập chương trình kia, cô tin chắc Tống Trĩ đúng thật là không biết xấu hổ.
"Mấy bữa nay em và chồng em thích tắm mình trong ánh ban mai lắm." Tống Trĩ mặt không đỏ tim không loạn: "Nên phải dậy sớm."
"Tên quỷ sứ này, có bình thường một chút được không?" Linda nổi giận: "Chị không có hứng thú nghe chi tiết chuyện của cậu và chồng cậu đâu."
"Ai bảo chị chọc em trước."
Linda hít một hơi thật sâu: "Được rồi, chị sai chị sai."
"Có việc gì thì nói nhanh lên, chồng em còn đang đợi em này."
"Mười giờ sáng mai, đài truyền hình sẽ đưa xe đến đón hai người."
Đã đến lúc ghi hình cho chương trình Động Lòng Trăm Phần Trăm, tim Tống Trĩ đập nhanh một cách khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó đã thả lỏng: "Nhanh vậy hả?"
"Chẳng phải đây là ý của cậu sao, thể hiện tình cảm trên sóng truyền hình, làm mù mắt người khác."
Tống Trĩ thản nhiên cắn một miếng khoai tây chiên: "Thỉnh thoảng cũng phải quan tâm đến cảm nhận của mấy người độc thân như các chị chứ."
"Cậu nói xong chưa?" Linda bực bội: "Cúp đây."
"Khoan đã, đừng quên nói với trợ lý của chồng em một tiếng."
"Nói gì?"
"Bảo sếp của anh ấy dậy trước tám giờ sáng mai để quay chương trình."
"Tống Trĩ, cậu bị bệnh à? Lúc hai người tắm mình trong ánh ban mai ấy, không thể cắn vào tai anh ta rồi nói à?"
Linda buông tiếp một câu: "Không rảnh để lãng phí thời gian với cậu."
Tống Trĩ nhìn vào chiếc điện thoại bị Linda cúp không thương tiếc, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi đáng lẽ nên kiềm chế bản thân khen cô một câu, thì cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như giờ.
Cậu lật người, vùi mặt vào giữa hai chiếc gối, nói chuyện với người nào đó khó quá, nhỡ như lỡ lời nói câu nào khiến anh không muốn tham gia nữa thì sao?
Thôi kệ vậy, chết sớm đầu thai sớm, vò mẻ thì cho nứt luôn. Tống Trĩ lấy điện thoại ra, bấm số của Nghiêm Hoài.
Trừ lần say rượu ở bên ngoài trước đó, đây là lần đầu tiên Tống Trĩ gọi điện cho Nghiêm Hoài.
Cậu thậm chí còn không mở danh bạ, bấm một cách thuần thục mười một số ngẫu nhiên. Số điện thoại ấy được khắc ghi trong lòng, kiếp sau cũng không quên.
Tống Trĩ còn chưa bấm gọi thì đã rút điện thoại về.
Bây giờ đang trong giờ làm việc, hay là sắp xếp lại câu chữ rồi tối nói sau vậy.
Cả ngày hôm đó, Tống Trĩ dành cả buổi sáng nằm trên giường giả chết, rồi cả buổi chiều để viết kịch bản đối thoại. Đến lúc Nghiêm Hoài sắp về, Tống Trĩ đã hừng hực viết được mấy trang giấy, trông như thể sắp tham gia đại hội diễn thuyết vậy.
Vất vả lắm mới đến giờ ăn tối, Tống Trĩ vì quá đói nên chỉ lo cắm cúi ăn mấy bát cơm, cho đến khi Nghiêm Hoài lên lầu, cậu vẫn chưa nói ra được.
Tống Trĩ nhìn bóng lưng đối phương đi lên tầng hai, vừa bực bội vừa phiền não.
Giao tiếp giữa người với người khó khăn quá.
Tống Trĩ áp môi vào thành ly sữa, vểnh tai lên, đoán âm thanh đang càng lúc càng xa mình.
Bình tĩnh, thắng lợi đang ở ngay trước mắt. Anh Nghiêm Hoài chắc chắn đã mặc áo khoác xong, sắp sửa đẩy cửa ra rồi.
?
Cậu lại nghe thấy rõ ràng, tiếng bước chân kia đang dần dần tiến lại gần mình, tiếng giày da giẫm lên sàn đá cẩm thạch càng lúc càng rõ.
Tống Trĩ nắm chặt ly sữa, đầu óc bắt đầu hoạt động điên cuồng. Từ lúc cậu xuống lầu đến giờ đã mười mấy phút, rốt cuộc cậu đã phạm phải sai lầm gì, sai lầm có nghiêm trọng hay không, bây giờ nhận lỗi có còn kịp không?
Tiếng bước chân của Nghiêm Hoài dừng lại sau lưng cậu, Tống Trĩ vắt hết óc cũng không tìm ra câu trả lời hợp lý. Cơ bắp dọc theo sống lưng dần dần cứng đờ, răng cắn chặt vào thành ly thủy tinh đến đau nhức.
Cánh tay Nghiêm Hoài vòng qua đỉnh đầu Tống Trĩ, cậu theo bản năng rụt đầu xuống thấp hơn, nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Hy vọng chết một cách thoải mái, kiếp sau được làm người tốt.
"Ăn cơm xong nửa tiếng rồi ăn." Giọng nói trầm ổn của Nghiêm Hoài vang lên trên đỉnh đầu: "Em ngoan, thì ngày nào cũng có."
Tống Trĩ từ từ mở mắt ra, bên cạnh bàn tay trống trơn lúc nãy xuất hiện một túi khoai tây chiên, là vị chanh xanh cậu thích nhất.
*
Tống Trĩ ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, cũng tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của Nghiêm Hoài, nửa tiếng sau mới mở gói khoai tây chiên mà cậu đã thèm thuồng gần một tuần nay.
Cậu bật TV, thoải mái dựa vào ghế sofa, định tìm một chương trình có sự xuất hiện của tiểu minh tinh mà cậu ghét để giải khuây.
Tám chín giờ sáng thì đa phần trên TV là chương trình thời sự buổi sáng, Tống Trĩ chuyển hết kênh này đến kênh khác mà vẫn không tìm được chương trình nào phù hợp, đang buồn bực thì Linda gọi điện đến.
Tối qua Linda đã xem bản biên tập của tập chương trình kia, cô tin chắc Tống Trĩ đúng thật là không biết xấu hổ.
"Mấy bữa nay em và chồng em thích tắm mình trong ánh ban mai lắm." Tống Trĩ mặt không đỏ tim không loạn: "Nên phải dậy sớm."
"Tên quỷ sứ này, có bình thường một chút được không?" Linda nổi giận: "Chị không có hứng thú nghe chi tiết chuyện của cậu và chồng cậu đâu."
"Ai bảo chị chọc em trước."
Linda hít một hơi thật sâu: "Được rồi, chị sai chị sai."
"Có việc gì thì nói nhanh lên, chồng em còn đang đợi em này."
"Mười giờ sáng mai, đài truyền hình sẽ đưa xe đến đón hai người."
Đã đến lúc ghi hình cho chương trình Động Lòng Trăm Phần Trăm, tim Tống Trĩ đập nhanh một cách khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó đã thả lỏng: "Nhanh vậy hả?"
Tống Trĩ thản nhiên cắn một miếng khoai tây chiên: "Thỉnh thoảng cũng phải quan tâm đến cảm nhận của mấy người độc thân như các chị chứ."
"Cậu nói xong chưa?" Linda bực bội: "Cúp đây."
"Khoan đã, đừng quên nói với trợ lý của chồng em một tiếng."
"Nói gì?"
"Bảo sếp của anh ấy dậy trước tám giờ sáng mai để quay chương trình."
"Tống Trĩ, cậu bị bệnh à? Lúc hai người tắm mình trong ánh ban mai ấy, không thể cắn vào tai anh ta rồi nói à?"
Linda buông tiếp một câu: "Không rảnh để lãng phí thời gian với cậu."
Tống Trĩ nhìn vào chiếc điện thoại bị Linda cúp không thương tiếc, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi đáng lẽ nên kiềm chế bản thân khen cô một câu, thì cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như giờ.
Cậu lật người, vùi mặt vào giữa hai chiếc gối, nói chuyện với người nào đó khó quá, nhỡ như lỡ lời nói câu nào khiến anh không muốn tham gia nữa thì sao?
Thôi kệ vậy, chết sớm đầu thai sớm, vò mẻ thì cho nứt luôn. Tống Trĩ lấy điện thoại ra, bấm số của Nghiêm Hoài.
Trừ lần say rượu ở bên ngoài trước đó, đây là lần đầu tiên Tống Trĩ gọi điện cho Nghiêm Hoài.
Cậu thậm chí còn không mở danh bạ, bấm một cách thuần thục mười một số ngẫu nhiên. Số điện thoại ấy được khắc ghi trong lòng, kiếp sau cũng không quên.
Tống Trĩ còn chưa bấm gọi thì đã rút điện thoại về.
Bây giờ đang trong giờ làm việc, hay là sắp xếp lại câu chữ rồi tối nói sau vậy.
Cả ngày hôm đó, Tống Trĩ dành cả buổi sáng nằm trên giường giả chết, rồi cả buổi chiều để viết kịch bản đối thoại. Đến lúc Nghiêm Hoài sắp về, Tống Trĩ đã hừng hực viết được mấy trang giấy, trông như thể sắp tham gia đại hội diễn thuyết vậy.
Vất vả lắm mới đến giờ ăn tối, Tống Trĩ vì quá đói nên chỉ lo cắm cúi ăn mấy bát cơm, cho đến khi Nghiêm Hoài lên lầu, cậu vẫn chưa nói ra được.
Tống Trĩ nhìn bóng lưng đối phương đi lên tầng hai, vừa bực bội vừa phiền não.
Giao tiếp giữa người với người khó khăn quá.
2
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
