TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Làm tới mức này rồi mà cũng không thèm "chơi" với mình

"Đúng rồi! Chị không biết cách phải không? Tôi có thể dạy chị mà! Tôi còn có thể giúp chị cảm nhận được nữa!"

Lương Tu nói rồi lập tức với lấy điều khiển, bật TV lên.

Trên màn hình, một bộ phim ‘tình cảm hành động’ từ Nhật Bản hiện lên. Âm thanh đầy kí©h thí©ɧ tràn ngập không gian, hình ảnh nóng bỏng đến mức khiến người ta muốn nhìn lâu thêm chút nữa.

Vương Dĩ Mạt quay mặt đi, hít sâu một hơi rồi thầm niệm: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc…"

Trong khi đó, Lương Tu dưới chân cô như một con mèo dính chặt vào chân người ta, thì thào: "Chị ơi~ chị xem cái này như bài học đi. Tôi cũng để chị thấy vì sao trên giường anh Nam Chu lại mê tôi như vậy rồi~"

Cô nhắm mắt lại, tiếp tục lẩm bẩm: "Tự do, dân chủ, hòa bình, văn minh, phồn vinh…"

"Chị còn nhớ ngăn kéo đầu giường của tôi không?"

"Chị không muốn biết anh Nam Chu thường dùng gì với tôi à?"

"Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào chị đâu. Chị cứ coi đây là cơ hội trút giận, muốn hành hạ tôi thế nào cũng được~"

Giọng điệu nũng nịu của hắn nghe rất giả tạo, nhưng không hiểu sao lúc này lại cực kỳ lôi cuốn.

Cô mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy một mỹ nam đang nước mắt lưng tròng, ánh mắt khát khao nhìn cô.

Cái ánh mắt đó khiến cô lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác cao cao tại thượng, được nắm quyền kiểm soát người khác.

Và… không thể phủ nhận là Lương Tu rất đẹp.

Chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, ba cúc trên đã mở, để lộ xương quai xanh và đường nét ngực mờ mờ ảo ảo. Dáng người gầy nhưng không hoàn toàn là xương, cơ bắp ẩn hiện khiến người ta muốn khám phá nhiều hơn.

"Chị ơi~ kỹ năng đánh nhau của tôi chỉ hạng ba nhưng kỹ năng trên giường của tôi là hạng nhất đấy~ Chị thật sự không muốn thử sao?"

TV vẫn phát, mỹ nam vẫn tiếp tục khıêυ khí©h, Vương Dĩ Mạt cảm thấy đầu mình như ong ong.

Cuối cùng, cô hít sâu, cúi xuống, định bế hắn lên. Nhưng không ngờ người đàn ông này nặng hơn cô tưởng, không những không bế nổi mà còn bị kéo ngã xuống.

Cơ thể cô chao nghiêng suýt đè lên Lương Tu. Trong khoảnh khắc ấy, cô kịp thời chống hai tay xuống sàn, tránh khỏi tình huống "chỉ mành treo chuông."

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Mái tóc dài của cô khẽ quét qua mặt Lương Tu, ánh mắt của hắn cũng tràn ngập sự phấn khích và mong đợi.

Cô ngừng lại một giây.

Rồi thở dài, cất tiếng:

"Âm gốc -1, nitrat hydroxide, ion sunfat hai hóa trị, ion cacbonat ba hóa trị…"

Lương Tu: "???"

"Tôi đi đây. Cậu tự chịu đi, nhịn một chút sẽ qua thôi. Tôi đã nhịn hai năm rồi nên tôi chắc là cậu cũng làm được."

"Khoan, khoan… Chị, chị đừng…"

Cô đứng dậy, quay người bỏ đi để lại hắn ngồi dưới sàn gào lên đầy bất lực.

Cánh cửa đóng lại với một tiếng *cạch* nặng nề, hòa vào tiếng gọi thất thanh cuối cùng của Lương Tu.

Vương Dĩ Mạt chuồn lẹ đến mức còn nhanh hơn cả Hạ Nam Chu!

Trong căn phòng vừa trở nên im lặng, Lương Tu bật dậy từ sàn nhà, một tay vò tung mái tóc dài vốn đã rối bời.

"Mẹ kiếp! Làm tới mức này rồi mà cũng không thèm đ.ụ mình, chị ấy còn là người nữa không hả?!"

Vương Dĩ Mạt vừa bị chê “không phải người” trở về nhà với tâm trạng không cách nào bình tĩnh được.

Cô chỉ còn cách bật TV lên, dùng Thám tử lừng danh Conan để trấn an tinh thần.

So với cái bộ phim “hành động” mà Lương Tu mở hôm trước, đây mới đúng là thứ cô nên xem!

11

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.