TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 53: Nhận lỗi của ai

Bạch Khanh Ngôn ôm lấy áo lông chồn đứng dưới hiên, chiếc đèn l*иg đỏ phản chiếu dưới tuyết rơi, đồng thời phác họa lên khuôn mặt mộc mạc tinh xảo của nàng, đôi mắt nàng đen láy và sâu thẳm chứa đầy vẻ bình đạm.

Cả người nàng đẹp như một bức tranh, cực kỳ điềm tĩnh. Cùng với đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công kiêu ngạo, khí thế bức người ngày hôm qua, tạo nên sự khác biệt rất lớn.

“Bạch Cẩm Trĩ, lui ra đi.”

Bạch Cẩm Trĩ nghe thấy âm thanh quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Khanh Ngôn, nàng rưng rưng trừng mắt nhìn Tần Lãng, sau đó mới không cam tâm tình nguyện quay người trở lại bên cạnh Bạch Khanh Ngôn.

Bạch Khanh Ngôn nhìn thấy Bạch Cẩm Tú nằm trên giường như vậy, nàng thấy hận phủ Trung Dũng Hầu cũng hận Tần Lãng, nhưng thực chất nàng vẫn có thể thông cảm cho tình cảnh gian khổ của Tần Lãng, gặp phải một người mẹ kế như Tưởng thị cùng với đạo hiếu đè lên người, hắn đích xác cũng thực gian khổ.

Tần Lãng mượn rượu mới dám nhìn thẳng vào Bạch Khanh Ngôn, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, nhưng khi thấy bộ dạng kinh diễm của Bạch Khanh Ngôn lọt vào tầm mắt, hắn trong lòng dâng lên cảm xúc ngổn ngang, áy náy nắm chặt ngọc bội bên hông. Lòng bàn tay xuất hiện tầng mồ hôi dính nhớp, vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn Bạch Khanh Ngôn.

“Cái kia… Đó chính là đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công sao?!” Lữ Nguyên Bằng nhìn đến ngây người, tuyết đang rơi trên lông mi cũng không biết.

Tiêu Dung Diễn cả mặt thâm trầm bình tĩnh, bàn tay giấu dưới áo choàng lông chuột chậm rãi vuốt ve con ve sầu, như có điều suy nghĩ không nóng không lạnh nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”

Bạch Khanh Ngôn vừa đi ra hành lang, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Dung Diễn, chân liền dừng lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Dung Diễn đang mỉm cười, gật đầu nhẹ với nàng, biểu hiện vô cùng ôn hòa và chững chạc.

Bạch Khanh Ngôn tay cầm lò sưởi theo bản năng liền siết chặt. Tim bắt đầu đập không rõ nguyên nhân, hô hấp cũng trở nên không thoải mái.

Ở kiếp trước, Bạch Khanh Ngôn từng một mình chiến đấu với vô số kẻ địch trên chiến trường, người có thể khiến Bạch Khanh Ngôn nhớ kỹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, số người khiến nàng sợ hãi lại càng ít hơn, nhưng chưa có người nào có thể khiến cho nàng có cảm giác sợ hãi mãnh liệt như Tiêu Dung Diễn.

Ẩn dưới vẻ trầm ổn nho nhã của Tiêu Dung Diễn, là dã tâm bừng bừng muốn chiếm đoạt các nước khác, có thể trong lúc nói cười lấy đi tính mạng của một người, người tinh tế như Bạch Khanh Ngôn đến chết cũng không thể nhìn thấu hắn dù chỉ một chút.

Bạch Khanh Ngôn lại nhìn thấy Lữ Nguyên Bằng, liền biết tại sao Tiêu Dung Diễn lại đi cùng với Tần Lãng.

Nàng nhắm mắt lại, đè nén sự bất an cùng quá mức để ý đối với Tiêu Dung Diễn, nhấc chân ra khỏi hành lang…

Tưởng ma ma liền vội vàng xoay người, cầm lấy ô từ trong tay người hầu, tiến lên mở ra rồi đỡ lấy Bạch Khanh Ngôn.

“Tần thế tử.” Bạch Khanh Ngôn giữ khoảng cách cùng Tần Lãng, đối với hắn cung kính chào hỏi: “Thế tử mặc áo mỏng tới chịu đòn nhận tội, thế nhưng trong lòng đã có biện pháp chưa?”

Tần Lãng cúi đầu, xấu hổ nói: “Vẫn… vẫn chưa.”

Bạch Khanh Ngôn trong lòng nghẹn ngào, có chút tức giận, khó trách ở kiếp trước Tần Lãng không bảo vệ được thê tử của mình, chỉ biết xin lỗi thì có ích lợi gì?!

Nàng không nhịn được tức giận, âm thanh cũng cao lên không ít: “Tần thế tử gặp tổ mẫu, Nhị thẩm của ta, cũng muốn trả lời như vậy? Như thế ngược lại ta muốn hỏi Tần thế tử một chút, hôm nay đến là chịu tội gì? Là thay Hầu phu nhân của phủ Trung Dũng Hầu nhận tội, hay là thay hai vị tiểu thư trong phủ nhận tội? Hoặc là thay chính thế tử nhận tội?”

Gió lạnh thổi qua tuyết, xuyên qua những khe hở.

Hốc mắt Tần Lãng đỏ lên, miệng ấp úng, cuối cùng lại không nói được gì, chỉ biết cúi đầu chắp tay với Bạch Khanh Ngôn: “Tần Lãng xấu hổ, không phản bác được.”

Hôm đó Tần Lãng đến phủ Trấn Quốc Công đón dâu, nàng bố trí một ván cờ chặn cửa, nhìn tài đánh cờ của Tần Lãng, hắn kì thực không phải là kẻ hèn nhát, ngu dốt.

Thông qua ván cờ xét người… Bạch Khanh Ngôn cho là, Tần Lãng hẳn là người có chí lớn, có mưu kế chiến lược.

Suy nghĩ phút chốc, tay Bạch Khanh Ngôn nắm chặt lò sưởi trong ngực, hung hăng đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi mở miệng: “Đại Tấn ta từ lúc khai quốc, tất cả những người có công lớn đều được phong Hầu tước, Tướng quân, như chức Định Quốc Hầu là tước vị cha truyền con nối.

Hầu phủ có hai nhi tử hợp pháp, theo lễ pháp thì đích trưởng nam sẽ là người nhận được tước vị, tuy nhiên Định Quốc Hầu lại thiên vị con út, muốn phong tước vị cho con út nhưng lại không thể không nhìn đến lễ pháp cùng tổ tiên. Vì vậy dẫn đến việc trong nhà huyên náo, huynh đệ bất hòa.

Định Quốc Hầu mất vì bệnh, đích trưởng nam nhận tước vị. Người con út ôm hận mang đao gϊếŧ mẫu thân cùng huynh trưởng của mình, dẫn đến bi kịch.”

15

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.