TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Chương 52: Vung roi

Trưởng tử của ngự sử Phải Đô thấy bộ dạng ngu ngốc sau khi uống rượu của Lữ Nguyên Bằng, vội vàng kéo ống tay áo Lữ Nguyên Bằng, suýt nữa đem hắn vốn đang lảo đảo đứng không vững mà túm đổ.

Hắn chỉ có thể cúi đầu cùng Tưởng ma ma chịu tội: “Tưởng ma ma thứ lỗi, hôm nay Nguyên Bằng uống nhiều rượu, mong ma ma rộng lượng bỏ qua cho.”

Tiêu Dung Diễn ôm lấy áo choàng lông chuột xám đứng ở trước xe ngựa cách đó không xa, dáng người kiên cường, dù là đứng ở chỗ tối cũng khó che giấu vẻ ngoài bất phàm của mình, mười phần làm người khác chú ý.

Gặp Tưởng ma ma bên cạnh Trưởng công chúa tự mình đi ra, Tiêu Dung Diễn khóe môi cong lên nhiễm ý cười, giữa hai lông mày đều là sự thâm thúy cùng bình tĩnh.

Tần Lãng trên người nồng nặc mùi rượu, nhưng lại không đến mức say đến không biết gì, biết Tưởng ma ma đại diện cho Trưởng công chúa, trịnh trọng dập đầu: “Tần Lãng đến đây thỉnh tội với Trưởng Công Chúa, nhạc mẫu đại nhân.”

“Còn không mau đến đỡ thế tử lên!” Tưởng ma ma ra lệnh cho người hầu phía sau.

Gã người hầu khom người từ sau lưng Tưởng ma ma tiến lên, cung kính đỡ Tần Lãng dậy.

Tưởng ma ma ở phía sau nói với Tần Lãng: “Tuyết lớn không ngừng, thế tử lại uống nhiều rượu, lão nô đã sai người đi phủ Trung Dũng Hầu để bẩm báo, thế tử trước tiên vào ngồi uống canh giải rượu, sau đó Hầu phủ sẽ phái người đến đón ngài, thỉnh thế tử gia vào …”

Nhìn thấy hạ nhân phủ Trấn Quốc Công đang đỡ Tần Lãng cầm bụi gai đi vào trong.

Tiêu Dung Diễn chậm chạp quay người lại, đang muốn lên xe ngựa, lại bị Lữ Nguyên Bằng chen ra từ trong đám người đang vây quanh kéo lại.

“Tiêu huynh, chủ ý là huynh đưa ra, huynh không thể rời đi, chúng ta phải ở lại xem đến cùng…”

Nói xong, Lữ Nguyên Bằng người đầy mùi rượu liền dắt Tiêu Dung Diễn đến bậc thang của phủ Trấn Quốc Công: “A! Đừng đóng cửa, đừng đóng cửa! Tưởng ma ma, Tưởng ma ma… Ta thật vất vả mới đến được phủ, nhất định phải đi vấn an lão tổ tông a!”

Con trai của ngự sử Phải Đô cùng một thân hoàn khố vội vàng gọi Lữ Nguyên Bằng.

“Nguyên Bằng!”

“Nguyên Bằng ngươi đừng dắt Tiêu huynh đi hồ nháo!”

“Lữ Nguyên Bằng…”

Lữ Nguyên Bằng mắt điếc tai ngơ, không có chút dáng vẻ nào của một quý công tử, như một tên lưu manh vô lại kéo Tiêu Dung Diễn xông thẳng vào phủ.

Ai ngờ mới vừa vào cửa phủ Trấn Quốc Công đi chưa được hai bước, liền thấy Tứ cô nương Bạch Cẩm Trĩ với vẻ mặt tức giận từ hành lang sáng đèn lao ra, vung roi lên muốn đánh Tần Lãng.

Dọa Lữ Nguyên Bằng sợ đến mức lập tức ợ hết hơi rượu.

“Tứ muội!”

Bạch Cẩm Đồng thân thủ vô cùng tốt, vào lúc Bạch Cẩm Trĩ vung roi lên đã đứng trước mặt Tần Lãng để bảo vệ hắn, vững vàng bắt lấy ngọn roi, siết chặt trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị: “Chớ có vô lễ! Mau lui ra!”

Tưởng ma ma cũng bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, nắm chặt khăn tay che lên l*иg ngực đang đập thình thịch, liếc nhìn thấy Bạch Khanh Ngôn, trái tim mới được thả xuống.

“Tam tỷ! Vì sao tỷ lại cản ta làm gì!” Bạch Cẩm Trĩ mắt đỏ hoe, chỉ vào Tần Lãng: “Nhị tỷ nằm ở trên giường không rõ sống chết, hắn còn đi thi hội, đi uống rượu! Phủ Trung Dũng Hầu từ trên xuống dưới lòng dạ ai cũng hiểm ác, hắn cũng là kẻ vô tâm!”

Tần Lãng xấu hổ không chịu nỗi, nắm chặt nắm đấm: “Tam tiểu thư không cần ngăn, một roi này của Tứ tiểu thư là ta nên chịu.”

Tiêu Dung Diễn liếc nhìn bóng dáng đang chậm rãi bước đi trong hành lang xuyên qua tuyết rơi, thong dong lại im lặng.

16

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.