0 chữ
Chương 36
Chương 36
Không còn cách nào khác, các bé ở đây đều có thân phận đặc biệt. Nếu không vào nhà trẻ thì đều được thuê giáo viên chuyên nghiệp dạy kèm riêng. Vì tuổi tương đương nên mới tụ lại thành một lớp.
Ngày hôm nay, sau khi xác định chỗ ngồi, những vị trí trống còn lại sẽ được dọn dẹp, sáu bé sẽ ngồi thành hàng đều đặn, không phân biệt trước sau.
Cô Bánh Trôi nhìn quanh một vòng, cười hỏi: “Bạn nhỏ nào muốn giới thiệu trước nào?”
Vừa dứt lời, cặp chị em song sinh ngồi hàng đầu tiên đồng loạt giơ tay.
Cô Bánh Trôi mừng rỡ hỏi tiếp: “Hai con muốn giới thiệu từng người một hay cùng nhau luôn?”
Hai chị em nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Cùng nhau!”
Cô lập tức mời cả hai bạn nhỏ giống nhau như hai giọt nước bước lên bục giảng.
“Con tên Lạc Nguyệt, là chị.” Bé gái thắt bím tóc bên trái nói.
“Con tên Lạc Tinh, là em.” Bé gái thắt bím tóc bên phải tiếp lời.
“Chúng con là song sinh, nên rất giống nhau.”
“Nhưng không hoàn toàn giống hệt đâu nha!”
Lạc Nguyệt: “Con thích ca hát, ca sĩ con thích nhất là Cửu Vĩ. Con cũng muốn trở thành ca sĩ giống anh ấy.”
Lạc Tinh: “Con thích nhảy múa, con cũng rất thích Cửu Vĩ, anh ấy hát siêu siêu hay!”
Dưới bục, Đường Nhung nghe xong liền khẽ chớp mắt.
Cửu Vĩ… Không phải là nghệ danh của anh ba sao?
Trong danh sách cuối mỗi tập phim hoạt hình, bác quản gia từng chỉ cho cậu thấy tên của anh ba — “Cửu Vĩ”, nói đó là nghệ danh.
Từ đó trở đi, mỗi lần xem hoạt hình, cậu đều nghiêm túc vừa nghe bài hát cuối tập, vừa chờ xem cái tên “Cửu Vĩ” xuất hiện, như thể một nghi thức nhỏ thú vị.
Cậu biết chưa nhiều chữ, chưa chính thức học hệ thống kiến thức nào. Việc nhận mặt chữ chủ yếu nhờ vào hình ảnh minh họa, bác quản gia bảo khi đi học rồi, thầy cô sẽ dạy viết tên người nhà sau.
Bác quản gia còn tải riêng nhạc của anh ba vào phần mềm âm nhạc trong quang não, nên dù không xem phim hoạt hình, cậu vẫn có thể trực tiếp nghe anh ba hát.
Hệ thống chêm vào trong đầu: [Chắc chắn các bé ấy đang nói tới anh ba của cậu đấy, ký chủ.]
Cửu Vĩ… Anh Tiểu hình Cung… Cửu Vĩ Hồ…
Thật là quá rõ ràng, chỉ cần ký chủ của nó không phải một bé bốn tuổi thì chắc đã sớm đoán ra rồi.
Tuy vậy, hệ thống cũng không định vạch trần, cứ thuận theo tự nhiên cũng rất hay.
Nó cũng đang chờ mong đến ngày ký chủ tự phát hiện sự thật ấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Được hệ thống xác nhận, trong lòng Đường Nhung dâng lên một cảm giác tự hào mãnh liệt.
Anh ba thật là lợi hại!
Tan học rồi, cậu nhất định phải kể chuyện này cho anh ba đầu tiên!
Sau phần giới thiệu của cặp song sinh Lạc Nguyệt và Lạc Tinh, một bé mũm mĩm ngồi ở hàng thứ hai nhanh chóng bước lên bục giảng, trong miệng vẫn còn ngậm cây kẹo mυ"ŧ. Đôi má phúng phính của cậu ta vì viên kẹo mà căng ra, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Không gian giả lập tuy có thể tái hiện hương vị món ăn, thậm chí tạo cảm giác no bụng, nhưng cơ thể trong thế giới thực sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Dù trong đó ăn đến căng cả bụng, thì khi quay lại thế giới hiện thực, dạ dày vẫn hoàn toàn trống rỗng như chưa từng ăn gì.
Khi lên bục giảng, cậu bé tròn trĩnh lấy cây kẹo mυ"ŧ ra khỏi miệng, giọng nói ồm ồm vang lên: “Con tên là Kỳ Phúc. Ông nội nói lúc con sinh ra đã bụ bẫm, đặc biệt ham ăn. Ăn được là có phúc, nên đặt tên con là Phúc.”
Nhớ lại những lời chia sẻ về sở thích và ước mơ của cặp song sinh vừa nãy, Kỳ Phúc ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Con thích nhất là ăn. Sau này muốn trở thành một nhà ẩm thực nổi tiếng.”
Hệ thống nghe vậy, bất chợt hỏi Đường Nhung trong đầu: [Ký chủ, sau này cậu muốn làm gì?]
Câu hỏi này khiến Đường Nhung hơi bối rối.
Nếu là trước đây, ước mơ lớn nhất của cậu chỉ đơn giản là được ăn no mặc ấm, sống sót qua ngày. Nhưng giờ đây, cậu không còn lo chuyện ăn mặc nữa, cũng có thể yên ổn sống tiếp, mục tiêu cũ đã hoàn thành.
Đường Nhung trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nhẹ giọng đáp: “Em muốn giúp anh rời khỏi thế giới này một cách suôn sẻ.”
Ngày hôm nay, sau khi xác định chỗ ngồi, những vị trí trống còn lại sẽ được dọn dẹp, sáu bé sẽ ngồi thành hàng đều đặn, không phân biệt trước sau.
Cô Bánh Trôi nhìn quanh một vòng, cười hỏi: “Bạn nhỏ nào muốn giới thiệu trước nào?”
Vừa dứt lời, cặp chị em song sinh ngồi hàng đầu tiên đồng loạt giơ tay.
Cô Bánh Trôi mừng rỡ hỏi tiếp: “Hai con muốn giới thiệu từng người một hay cùng nhau luôn?”
Hai chị em nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Cùng nhau!”
Cô lập tức mời cả hai bạn nhỏ giống nhau như hai giọt nước bước lên bục giảng.
“Con tên Lạc Nguyệt, là chị.” Bé gái thắt bím tóc bên trái nói.
“Chúng con là song sinh, nên rất giống nhau.”
“Nhưng không hoàn toàn giống hệt đâu nha!”
Lạc Nguyệt: “Con thích ca hát, ca sĩ con thích nhất là Cửu Vĩ. Con cũng muốn trở thành ca sĩ giống anh ấy.”
Lạc Tinh: “Con thích nhảy múa, con cũng rất thích Cửu Vĩ, anh ấy hát siêu siêu hay!”
Dưới bục, Đường Nhung nghe xong liền khẽ chớp mắt.
Cửu Vĩ… Không phải là nghệ danh của anh ba sao?
Trong danh sách cuối mỗi tập phim hoạt hình, bác quản gia từng chỉ cho cậu thấy tên của anh ba — “Cửu Vĩ”, nói đó là nghệ danh.
Từ đó trở đi, mỗi lần xem hoạt hình, cậu đều nghiêm túc vừa nghe bài hát cuối tập, vừa chờ xem cái tên “Cửu Vĩ” xuất hiện, như thể một nghi thức nhỏ thú vị.
Cậu biết chưa nhiều chữ, chưa chính thức học hệ thống kiến thức nào. Việc nhận mặt chữ chủ yếu nhờ vào hình ảnh minh họa, bác quản gia bảo khi đi học rồi, thầy cô sẽ dạy viết tên người nhà sau.
Hệ thống chêm vào trong đầu: [Chắc chắn các bé ấy đang nói tới anh ba của cậu đấy, ký chủ.]
Cửu Vĩ… Anh Tiểu hình Cung… Cửu Vĩ Hồ…
Thật là quá rõ ràng, chỉ cần ký chủ của nó không phải một bé bốn tuổi thì chắc đã sớm đoán ra rồi.
Tuy vậy, hệ thống cũng không định vạch trần, cứ thuận theo tự nhiên cũng rất hay.
Nó cũng đang chờ mong đến ngày ký chủ tự phát hiện sự thật ấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Được hệ thống xác nhận, trong lòng Đường Nhung dâng lên một cảm giác tự hào mãnh liệt.
Anh ba thật là lợi hại!
Tan học rồi, cậu nhất định phải kể chuyện này cho anh ba đầu tiên!
Sau phần giới thiệu của cặp song sinh Lạc Nguyệt và Lạc Tinh, một bé mũm mĩm ngồi ở hàng thứ hai nhanh chóng bước lên bục giảng, trong miệng vẫn còn ngậm cây kẹo mυ"ŧ. Đôi má phúng phính của cậu ta vì viên kẹo mà căng ra, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Khi lên bục giảng, cậu bé tròn trĩnh lấy cây kẹo mυ"ŧ ra khỏi miệng, giọng nói ồm ồm vang lên: “Con tên là Kỳ Phúc. Ông nội nói lúc con sinh ra đã bụ bẫm, đặc biệt ham ăn. Ăn được là có phúc, nên đặt tên con là Phúc.”
Nhớ lại những lời chia sẻ về sở thích và ước mơ của cặp song sinh vừa nãy, Kỳ Phúc ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Con thích nhất là ăn. Sau này muốn trở thành một nhà ẩm thực nổi tiếng.”
Hệ thống nghe vậy, bất chợt hỏi Đường Nhung trong đầu: [Ký chủ, sau này cậu muốn làm gì?]
Câu hỏi này khiến Đường Nhung hơi bối rối.
Nếu là trước đây, ước mơ lớn nhất của cậu chỉ đơn giản là được ăn no mặc ấm, sống sót qua ngày. Nhưng giờ đây, cậu không còn lo chuyện ăn mặc nữa, cũng có thể yên ổn sống tiếp, mục tiêu cũ đã hoàn thành.
Đường Nhung trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nhẹ giọng đáp: “Em muốn giúp anh rời khỏi thế giới này một cách suôn sẻ.”
4
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
