0 chữ
Chương 35
Chương 35
Tinh thần lực của Bách Đồ chắc chắn không thể xem thường.
Đường Nhung ôm lấy thú bông cà rốt mềm mại, cằm tựa lên phần lá cà rốt, trong lòng cũng có chút chấn động.
Cậu không hiểu biết nhiều về tinh thần lực, ở hành tinh rác thì chuyện này hầu như không ai nhắc đến.
Dù chỉ có một chút tinh thần lực, phần lớn cũng sẽ được đưa đến những hành tinh tốt hơn, dù không phải hành tinh chủ thì ít nhất cũng là nơi có điều kiện phát triển. Còn lại, những người không có tinh thần lực gần như đều bị bỏ lại ở hành tinh rác rưởi.
Bọn họ không có cái gọi là thiên phú, nên chỉ cần có ai đó thể hiện được chút tài năng hay nổi bật lên một chút, sẽ rất dễ trở thành đối tượng bị đố kỵ. Lòng người vốn khó kiểm soát, sự ghen tị và ganh ghét là điều rất thường tình. Dù không đến mức bị bắt nạt hay làm hại, nhưng những chuyện như vậy cũng khiến người ta không muốn nhắc đến.
Hơn nữa, cậu và bà đều không có quang não. Những lúc xem hoạt hình, vì muốn chiều cố những đứa trẻ không có tinh thần lực như cậu, các nội dung chiếu cũng chẳng bao giờ đề cập đến khái niệm này. Chỉ là những câu chuyện giản dị về tình thân và tình bạn giữa một nhóm động vật lông xù mà thôi.
Đường Nhung gần như không có bất kỳ kênh thông tin nào để hiểu về tinh thần lực hay tinh thần thể.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhung trực quan cảm nhận được sự khác biệt giữa người có tinh thần lực và người thường như mình.
Ít nhiều gì cũng thấy ngưỡng mộ, ai mà không mong mình giỏi giang hơn một chút chứ? Cậu cũng muốn được một tay nhấc bổng ghế, thật là siêu ngầu.
Hơn nữa, nếu cậu có sức mạnh như vậy, cậu có thể bảo vệ người quan trọng với mình tốt hơn.
Tuy nhiên, ngoài lòng ngưỡng mộ đơn thuần, cậu không hề có cảm xúc tiêu cực nào khác.
Cậu là một đứa bé dễ thỏa mãn, rất hài lòng với cuộc sống và bản thân hiện tại.
Thẩm Mộ Hàn hiển nhiên đã nhận ra sức mạnh của Bách Đồ cùng ánh mắt của Đường Nhung.
Với điều đó, hắn chỉ hừ lạnh, không thèm để tâm.
Hắn là người duy nhất sở hữu cấp SSS trên toàn tinh hệ, hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình. Tương lai chắc chắn sẽ có ngày bạn nhỏ thích báo tuyết cũng sẽ dùng ánh mắt đó nhìn hắn, nhưng không phải bây giờ.
Giỏi giang thì sao chứ? So với ánh mắt sùng bái của bạn học thích báo tuyết nhỏ, hiện tại hắn càng muốn có được sự bất công của cậu.
Giống như ngày xưa, chỉ để mẹ xoa bụng thêm một lúc, hắn liền giả vờ ăn no căng khó chịu rồi nhảy vào lòng mẹ rêи ɾỉ làm nũng trong hình thái báo tuyết.
Sau khi đổi ghế xong, Đường Nhung trả lại thú bông cà rốt cho Bách Đồ.
Nhìn là biết, với Bách Đồ, thú bông cà rốt vô cùng quan trọng, giống như thú bông báo tuyết nhỏ từng rất quan trọng với chính cậu.
Nhận lại cà rốt, Bách Đồ hí hửng ngồi bên cạnh Đường Nhung. Không còn đôi mắt lam dòm ngó nữa, cậu thả lỏng rõ rệt.
Thú bông cà rốt là người bạn đồng hành của cậu ta, là món quà gia đình tặng khi cậu ta lần đầu hóa thành tinh thần thể. Từ đó về sau, món đồ này theo cậu ta đi khắp nơi, là vật quý giá nhất.
Nếu ba mẹ Bách Đồ mà ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy con trai đưa thú bông cho người khác. Bởi lẽ ngoài ba mẹ, không ai được chạm vào nó, thậm chí cả việc giặt giũ mỗi ngày cũng phải do cậu ta đích thân bỏ vào máy giặt.
Nhưng giờ đây, trong lòng Bách Đồ, Đường Nhung là anh cả mà cậu ta công nhận, là sự tồn tại mang lại cảm giác an toàn, chẳng kém gì thú bông cà rốt.
Tình bạn và sự tin tưởng giữa các bé con thật sự được hình thành một cách đơn giản như vậy.
Sau khi thấy cả ba bé cuối cùng đều ngồi ngoan ngoãn vào chỗ, cô giáo Bánh Trôi rốt cuộc cũng bắt đầu tiết học đầu tiên của nhà trẻ.
Sau màn giới thiệu ngắn gọn, cô Bánh Trôi nhường lời cho các bạn nhỏ dưới bục, để từng người một giới thiệu bản thân, làm quen và tiện thể rèn luyện kỹ năng giao tiếp.
Đừng thấy lớp học có ba hàng, mỗi hàng năm bộ bàn ghế, tổng cộng 15 chỗ, thật ra lớp này chỉ có 6 học sinh mà thôi.
Đường Nhung ôm lấy thú bông cà rốt mềm mại, cằm tựa lên phần lá cà rốt, trong lòng cũng có chút chấn động.
Cậu không hiểu biết nhiều về tinh thần lực, ở hành tinh rác thì chuyện này hầu như không ai nhắc đến.
Dù chỉ có một chút tinh thần lực, phần lớn cũng sẽ được đưa đến những hành tinh tốt hơn, dù không phải hành tinh chủ thì ít nhất cũng là nơi có điều kiện phát triển. Còn lại, những người không có tinh thần lực gần như đều bị bỏ lại ở hành tinh rác rưởi.
Bọn họ không có cái gọi là thiên phú, nên chỉ cần có ai đó thể hiện được chút tài năng hay nổi bật lên một chút, sẽ rất dễ trở thành đối tượng bị đố kỵ. Lòng người vốn khó kiểm soát, sự ghen tị và ganh ghét là điều rất thường tình. Dù không đến mức bị bắt nạt hay làm hại, nhưng những chuyện như vậy cũng khiến người ta không muốn nhắc đến.
Đường Nhung gần như không có bất kỳ kênh thông tin nào để hiểu về tinh thần lực hay tinh thần thể.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhung trực quan cảm nhận được sự khác biệt giữa người có tinh thần lực và người thường như mình.
Ít nhiều gì cũng thấy ngưỡng mộ, ai mà không mong mình giỏi giang hơn một chút chứ? Cậu cũng muốn được một tay nhấc bổng ghế, thật là siêu ngầu.
Hơn nữa, nếu cậu có sức mạnh như vậy, cậu có thể bảo vệ người quan trọng với mình tốt hơn.
Cậu là một đứa bé dễ thỏa mãn, rất hài lòng với cuộc sống và bản thân hiện tại.
Thẩm Mộ Hàn hiển nhiên đã nhận ra sức mạnh của Bách Đồ cùng ánh mắt của Đường Nhung.
Với điều đó, hắn chỉ hừ lạnh, không thèm để tâm.
Hắn là người duy nhất sở hữu cấp SSS trên toàn tinh hệ, hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình. Tương lai chắc chắn sẽ có ngày bạn nhỏ thích báo tuyết cũng sẽ dùng ánh mắt đó nhìn hắn, nhưng không phải bây giờ.
Giỏi giang thì sao chứ? So với ánh mắt sùng bái của bạn học thích báo tuyết nhỏ, hiện tại hắn càng muốn có được sự bất công của cậu.
Giống như ngày xưa, chỉ để mẹ xoa bụng thêm một lúc, hắn liền giả vờ ăn no căng khó chịu rồi nhảy vào lòng mẹ rêи ɾỉ làm nũng trong hình thái báo tuyết.
Nhìn là biết, với Bách Đồ, thú bông cà rốt vô cùng quan trọng, giống như thú bông báo tuyết nhỏ từng rất quan trọng với chính cậu.
Nhận lại cà rốt, Bách Đồ hí hửng ngồi bên cạnh Đường Nhung. Không còn đôi mắt lam dòm ngó nữa, cậu thả lỏng rõ rệt.
Thú bông cà rốt là người bạn đồng hành của cậu ta, là món quà gia đình tặng khi cậu ta lần đầu hóa thành tinh thần thể. Từ đó về sau, món đồ này theo cậu ta đi khắp nơi, là vật quý giá nhất.
Nếu ba mẹ Bách Đồ mà ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy con trai đưa thú bông cho người khác. Bởi lẽ ngoài ba mẹ, không ai được chạm vào nó, thậm chí cả việc giặt giũ mỗi ngày cũng phải do cậu ta đích thân bỏ vào máy giặt.
Nhưng giờ đây, trong lòng Bách Đồ, Đường Nhung là anh cả mà cậu ta công nhận, là sự tồn tại mang lại cảm giác an toàn, chẳng kém gì thú bông cà rốt.
Tình bạn và sự tin tưởng giữa các bé con thật sự được hình thành một cách đơn giản như vậy.
Sau khi thấy cả ba bé cuối cùng đều ngồi ngoan ngoãn vào chỗ, cô giáo Bánh Trôi rốt cuộc cũng bắt đầu tiết học đầu tiên của nhà trẻ.
Sau màn giới thiệu ngắn gọn, cô Bánh Trôi nhường lời cho các bạn nhỏ dưới bục, để từng người một giới thiệu bản thân, làm quen và tiện thể rèn luyện kỹ năng giao tiếp.
Đừng thấy lớp học có ba hàng, mỗi hàng năm bộ bàn ghế, tổng cộng 15 chỗ, thật ra lớp này chỉ có 6 học sinh mà thôi.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
