0 chữ
Chương 25
Chương 25
Nếu thật sự có một chữa trị sư mạnh đến mức có thể trực tiếp trấn an tinh thần thể, giúp chúng nhanh chóng khôi phục lý trí, cho dù không thể hoàn toàn biến lại thành người, cũng đã là một bước tiến rất lớn.
Khi ấy mới tính là đạt được sức mạnh tuyệt dối, hoàn toàn ổn định hiện tượng “phản tổ”.
Dù ở hình thú, chỉ cần có lý trí và quang não hỗ trợ, cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn như người thường.
Thật là một ý tưởng tốt
Ông thầy nhìn báo tuyết nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, đuôi dài quấn quanh thân, trong mắt hiện lên sự tán thưởng không chút che giấu.
Thái tử mới chỉ 4 tuổi đã có thể nghĩ đến vấn đề này, quả thật thông minh phi thường.
“Nếu có thể, thầy cũng hy vọng một người như vậy sớm ngày xuất hiện.” Ông nhẹ giọng nói.
Báo tuyết nhỏ khẽ vẫy đuôi, trên màn hình hiện ra dòng chữ làm người ta mất hứng: [Thầy ơi, còn ba phút, hôm nay có thể tan học sớm không?]
Nó muốn chơi cuộn len mới.
Thầy giáo: “…”
Thông minh thì thông minh, chỉ tiếc là quá nóng nảyt.
Nhưng thôi, mới 4 tuổi, vẫn còn là một bé con. Dù tương lai phải kế vị hoàng vị, cũng không thể ép quá sớm.
Thầy giáo không đồng ý cho tan học sớm, mà nói: “Hoàng hậu đã sắp xếp cho con một nhà trẻ giả lập, tuần sau nhập học. Khi đó, thầy sẽ điều chỉnh giờ dạy phù hợp.”
Thông thường, trẻ bốn tuổi đã có thể vào nhà trẻ, thậm chí sớm hơn cũng được. Nhưng thái tử vì lý do thể chất và thân phận, đến nay vẫn chưa từng đến trường.
Báo tuyết nhỏ vừa nghe xong lập tức đập đuôi liên tục lên thảm, vẻ không hài lòng lộ rõ khắp người.
Dòng chữ mới nhanh chóng hiện ra: [Con không muốn đi nhà trẻ.]
Dù sao nó cũng là người thừa kế tương lai, từ nhỏ đã có các giáo viên chuyên môn dạy một kèm một qua quang não. Tới nhà trẻ, nó cũng chẳng học được gì mới.
Huống chi, nó chẳng có tiếng nói chung gì với những đứa trẻ cùng tuổi.
Từng có lần hoàng hậu sắp xếp cho nó một “bạn nhỏ” cùng tuổi — tên gì Vân đó, nói là có thiên phú chữa trị, có thể giúp nó ổn định tinh thần lực. Kết quả tiếp xúc vài lần đã thấy đối phương cực kỳ ngây thơ, nhàm chán, nói chuyện như ông cụ non, còn tự cho là hiểu biết. Thật ra đọc sách cũng chẳng bao nhiêu, nói vài câu đã khiến nó chẳng còn muốn gặp lại.
Phản ứng của báo tuyết nhỏ hoàn toàn nằm trong dự đoán của ông ta.
“Nhưng Thái tử cũng cần có các mối quan hệ xã hội. Ở độ tuổi này, hầu hết các bé đều có bạn bè của riêng mình. Con cũng nên có một người bạn. Nếu người trong nhà sắp xếp không hợp ý, vậy thì con tự mình chọn lấy một người bạn, được không?”
Báo tuyết nhỏ giữ im lặng, không trả lời.
Ông thầy tiếp tục: “Hơn nữa, khoang học tập có thể mô phỏng hình dáng con người của con. Con chẳng phải luôn mong muốn được biến trở lại thành hình người sao?”
“Ngao ô…” Báo tuyết đột nhiên ngậm lấy đuôi, chậm rãi quay người đi, quay lưng lại với ông thầy – đã đến giờ tan học rồi.
Ông thầy bất lực bật cười, biết rằng nó đã thỏa hiệp..
“Được rồi, tan học.”
Báo tuyết nhỏ nhanh chóng lôi cuộn len giấu dưới bụng ra, nhưng lần này lại không còn quá háo hức muốn chơi nữa.
Nhà trẻ à…
Chiếc đuôi dài nhẹ nhàng vung lên, cuộn len bị quăng ra xa, lăn lông lốc.
Chắc chắn sẽ rất nhàm chán.
Xem xong video và ăn bữa trưa thanh đạm, Đường Nhung lại lên tầng chợp mắt một lát.
Trước khi ngủ trưa, cậu phát hiện một đóa hoa nhỏ nằm ngay trên bậu cửa sổ,.
Là loài hoa mà tối qua chú chim nhỏ từng mang tới, chỉ khác là màu sắc có hơi khác biệt, và lần này đóa hoa còn nguyên vẹn, không bị gãy cành.
Thực ra, bông hoa này đã được chú chim mang tới từ lúc rạng sáng, khi bầu trời mới chớm chuyển sang màu đỏ cam. Chỉ là lúc sáng, do cơ thể không được khoẻ nên Đường Nhung đã không chú ý đến.
Cậu không ngu ngốc, biết rõ đây nhất định là quà của chú chim nhỏ. Trong lòng bỗng thấy thật vui, điều này có nghĩa là chú chim ấy đã tự bay ra khỏi chiếc l*иg sắt, không còn nhốt mình bên trong nữa.
Lộp cộp chạy xuống nhà ăn, Đường Nhung đeo găng tay dùng một lần, cẩn thận cắm bông hoa nhỏ vào chiếc ly hôm qua.
Quản gia chỉ nghĩ cậu mang găng tay vì quá quý trọng bông hoa, cũng không nghi ngờ gì thêm.
Ở nơi Đường Nhung không nhìn thấy, ông lặng lẽ nhỏ một giọt dung dịch dinh dưỡng thực vật vào trong ly nước, giúp kéo dài sinh mệnh của bông hoa thêm chút nữa.
Dù sớm muộn gì nó cũng sẽ tàn, nhưng quá trình nở rộ tươi đẹp ấy có thể giữ được lâu hơn chút nào hay chút nấy, chẳng phải cũng rất đáng trân quý sao?
Sau hai ngày nghỉ ngơi, tình trạng cơ thể Đường Nhung cuối cùng đã ổn định, lại quay về là cậu nhóc hoạt bát đầy năng lượng.
Khi ấy mới tính là đạt được sức mạnh tuyệt dối, hoàn toàn ổn định hiện tượng “phản tổ”.
Dù ở hình thú, chỉ cần có lý trí và quang não hỗ trợ, cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn như người thường.
Thật là một ý tưởng tốt
Ông thầy nhìn báo tuyết nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, đuôi dài quấn quanh thân, trong mắt hiện lên sự tán thưởng không chút che giấu.
Thái tử mới chỉ 4 tuổi đã có thể nghĩ đến vấn đề này, quả thật thông minh phi thường.
“Nếu có thể, thầy cũng hy vọng một người như vậy sớm ngày xuất hiện.” Ông nhẹ giọng nói.
Báo tuyết nhỏ khẽ vẫy đuôi, trên màn hình hiện ra dòng chữ làm người ta mất hứng: [Thầy ơi, còn ba phút, hôm nay có thể tan học sớm không?]
Thầy giáo: “…”
Thông minh thì thông minh, chỉ tiếc là quá nóng nảyt.
Nhưng thôi, mới 4 tuổi, vẫn còn là một bé con. Dù tương lai phải kế vị hoàng vị, cũng không thể ép quá sớm.
Thầy giáo không đồng ý cho tan học sớm, mà nói: “Hoàng hậu đã sắp xếp cho con một nhà trẻ giả lập, tuần sau nhập học. Khi đó, thầy sẽ điều chỉnh giờ dạy phù hợp.”
Thông thường, trẻ bốn tuổi đã có thể vào nhà trẻ, thậm chí sớm hơn cũng được. Nhưng thái tử vì lý do thể chất và thân phận, đến nay vẫn chưa từng đến trường.
Báo tuyết nhỏ vừa nghe xong lập tức đập đuôi liên tục lên thảm, vẻ không hài lòng lộ rõ khắp người.
Dòng chữ mới nhanh chóng hiện ra: [Con không muốn đi nhà trẻ.]
Dù sao nó cũng là người thừa kế tương lai, từ nhỏ đã có các giáo viên chuyên môn dạy một kèm một qua quang não. Tới nhà trẻ, nó cũng chẳng học được gì mới.
Từng có lần hoàng hậu sắp xếp cho nó một “bạn nhỏ” cùng tuổi — tên gì Vân đó, nói là có thiên phú chữa trị, có thể giúp nó ổn định tinh thần lực. Kết quả tiếp xúc vài lần đã thấy đối phương cực kỳ ngây thơ, nhàm chán, nói chuyện như ông cụ non, còn tự cho là hiểu biết. Thật ra đọc sách cũng chẳng bao nhiêu, nói vài câu đã khiến nó chẳng còn muốn gặp lại.
Phản ứng của báo tuyết nhỏ hoàn toàn nằm trong dự đoán của ông ta.
“Nhưng Thái tử cũng cần có các mối quan hệ xã hội. Ở độ tuổi này, hầu hết các bé đều có bạn bè của riêng mình. Con cũng nên có một người bạn. Nếu người trong nhà sắp xếp không hợp ý, vậy thì con tự mình chọn lấy một người bạn, được không?”
Báo tuyết nhỏ giữ im lặng, không trả lời.
“Ngao ô…” Báo tuyết đột nhiên ngậm lấy đuôi, chậm rãi quay người đi, quay lưng lại với ông thầy – đã đến giờ tan học rồi.
Ông thầy bất lực bật cười, biết rằng nó đã thỏa hiệp..
“Được rồi, tan học.”
Báo tuyết nhỏ nhanh chóng lôi cuộn len giấu dưới bụng ra, nhưng lần này lại không còn quá háo hức muốn chơi nữa.
Nhà trẻ à…
Chiếc đuôi dài nhẹ nhàng vung lên, cuộn len bị quăng ra xa, lăn lông lốc.
Chắc chắn sẽ rất nhàm chán.
Xem xong video và ăn bữa trưa thanh đạm, Đường Nhung lại lên tầng chợp mắt một lát.
Trước khi ngủ trưa, cậu phát hiện một đóa hoa nhỏ nằm ngay trên bậu cửa sổ,.
Là loài hoa mà tối qua chú chim nhỏ từng mang tới, chỉ khác là màu sắc có hơi khác biệt, và lần này đóa hoa còn nguyên vẹn, không bị gãy cành.
Thực ra, bông hoa này đã được chú chim mang tới từ lúc rạng sáng, khi bầu trời mới chớm chuyển sang màu đỏ cam. Chỉ là lúc sáng, do cơ thể không được khoẻ nên Đường Nhung đã không chú ý đến.
Cậu không ngu ngốc, biết rõ đây nhất định là quà của chú chim nhỏ. Trong lòng bỗng thấy thật vui, điều này có nghĩa là chú chim ấy đã tự bay ra khỏi chiếc l*иg sắt, không còn nhốt mình bên trong nữa.
Lộp cộp chạy xuống nhà ăn, Đường Nhung đeo găng tay dùng một lần, cẩn thận cắm bông hoa nhỏ vào chiếc ly hôm qua.
Quản gia chỉ nghĩ cậu mang găng tay vì quá quý trọng bông hoa, cũng không nghi ngờ gì thêm.
Ở nơi Đường Nhung không nhìn thấy, ông lặng lẽ nhỏ một giọt dung dịch dinh dưỡng thực vật vào trong ly nước, giúp kéo dài sinh mệnh của bông hoa thêm chút nữa.
Dù sớm muộn gì nó cũng sẽ tàn, nhưng quá trình nở rộ tươi đẹp ấy có thể giữ được lâu hơn chút nào hay chút nấy, chẳng phải cũng rất đáng trân quý sao?
Sau hai ngày nghỉ ngơi, tình trạng cơ thể Đường Nhung cuối cùng đã ổn định, lại quay về là cậu nhóc hoạt bát đầy năng lượng.
7
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
