TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Sở Chiêu không biết nên nói gì: [Mình chỉ hát thôi mà, chưa từng nghĩ đạo diễn lại khen tới mức này.]

Cậu ngượng ngùng cúi đầu, khẽ nói một tiếng: “Vâng.”

Cuối cùng cậu chọn biểu diễn vũ đạo “Thỏ con nhảy múa”.

Vũ đạo này khá đơn giản, không cần bất kỳ nền tảng vũ đạo nào. Nhân viên biết cậu chọn tiết mục này còn hào phóng tặng thêm cho cậu một cặp bờm tai thỏ để tạo hiệu ứng sân khấu. Đôi mắt của Sở Chiêu vốn đã tròn tròn ướt ướt, ánh mắt khẽ hạ xuống, lộ ra vẻ mơ hồ như dụ hoặc lại như vô tội.

Cộng thêm mái tóc xoăn mềm mại màu nâu nhạt và đôi tai thỏ bằng lông nhung, trông cậu thật sự giống hệt một chú thỏ nhỏ biết ngoan ngoãn làm nũng.

Sở Chiêu nhảy rất nghiêm túc. Tuy động tác có hơi vụng về, nhưng tổng thể vẫn khá ăn ý với nhạc. Cậu chẳng hề cố ý làm gì đáng yêu, nhưng lại vô tình khiến khán giả hét lên điên cuồng.

[Đáng yêu quá đi mất, đây là thỏ con ở núi nào thành tinh vậy chứ?]

[Tôi xin tuyên bố, hú hú, vợ tôi đây rồi.]

[Giống như chú thỏ trắng đi lạc vào bầy sói. Bảo bối Chiêu Chiêu, mẹ lo cho con quá.]

[Cái miệng nhỏ mê người quá, muốn cắn một cái, nhìn môi cậu ấy mềm mềm phớt hồng, muốn thơm ghê.]

Sau này khi Sở Chiêu nhìn thấy mấy bình luận kiểu này trong điện thoại của Quý Ngôn, cậu suýt thì nghẹn chết. Nhưng chuyện đó là sau này, còn hiện tại thì chú thỏ trắng Sở Chiêu vẫn đang bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, Sở Chiêu nhận được cấp “C”. Dù vậy cậu vẫn rất vui, hớn hở nói cảm ơn rồi chạy nhanh xuống sân khấu.

Với một người đến từ công ty nhỏ như cậu, mục tiêu ban đầu chỉ là cố gắng lấy được cấp “D”, tránh bị xếp vào “F” là tốt lắm rồi. Cho nên cậu thật sự thấy hài lòng với kết quả hiện tại.

“Cạch!” Cửa phòng khách sạn đột nhiên bị gõ.

[Đã khuya thế này, là ai vậy?]

Sở Chiêu bước ra mở khe cửa nhỏ. Ngoài hành lang là một thiếu niên trông hơi lộn xộn, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Cậu ta thấy Sở Chiêu khẽ cười, nói:

“Chào buổi tối.”

“Còn nhớ tôi không? Tôi là Hạ Ca.”

Sở Chiêu nhớ ra cậu ta rồi. Hạ Ca là người lai Trung - Nhật - Mỹ. Có mẹ là ca sĩ nổi tiếng gốc Trung ở Đại Lục, cha là biên đạo múa người Nhật rất có tiếng. Từ nhỏ Hạ Ca sống ở Nhật Bản, sau đó học ở Mỹ 6 năm. Cậu ta mới trở về Trung Quốc chưa lâu, vì vậy tiếng Trung không quá lưu loát.

Những chuyện này Sở Chiêu từng nghe các thí sinh khác bàn tán khi mới ghi hình, cậu vốn không định để ý, cũng không có ý nghe lén nhưng mấy người kia nói quá to.

Hạ Ca năm nay 18 tuổi, còn cao hơn Sở Chiêu nửa cái đầu. Sở Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Nhớ rồi.”

Cậu khẽ mở cửa, nói: “Khuya vậy rồi, có chuyện gì sao?”

“Nước nóng trong phòng tôi bị hỏng, tôi có thể mượn phòng tắm của cậu được không?”

Hạ Ca giơ tay gãi đầu, giọng hơi chậm và mang theo âm điệu lơ lớ của người nước ngoài nói tiếng Trung.

“Ồ!” Sở Chiêu tỏ vẻ đã hiểu, nghiêng người tránh đường.

“Không sao, cậu dùng đi.”

“Cảm ơn.” Hạ Ca nói.

Sở Chiêu vừa sấy tóc xong thì Hạ Ca bước ra. Gió máy sấy thổi ấm áp trên đỉnh đầu, tóc cậu đã khô gần hết, cũng thấy buồn ngủ hơn. Lúc cậu đang nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, Hạ Ca bước ra khỏi phòng tắm.

Cậu ta tắm rất nhanh. Khi ra ngoài chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giọt nước theo tóc chảy xuống, lướt qua phần ngực và bụng rắn chắc rồi chậm rãi trượt xuống thắt lưng.

Sở Chiêu cảm thấy mình hơi đơ người, sau đó mới phản ứng kịp là mình đang nhìn chằm chằm vào cơ bụng người ta, đành lúng túng dời mắt đi.

“Cảm ơn vì đã cho mượn phòng tắm.” Hạ Ca cong môi cười, vẫy tay với cậu.

“Gặp lại sau nhé, Sở Chiêu.”

Ánh mắt của cậu ta rất sáng, cùng với nụ cười hơi ngả ngớn khiến người ta khó từ chối. Sở Chiêu ngập ngừng đáp:

“Ừm, chào nhé.”

Đợi Hạ Ca đi rồi, Sở Chiêu mới nhận ra đối phương biết tên mình. Tuy có người nhớ đến cậu, nhưng đối với một người như Sở Chiêu - gần như trong suốt – thì vẫn cảm thấy có chút vui vẻ.

Hôm sau, vừa mở cửa ra là đã thấy Hạ Ca đứng đợi trước cửa. Hóa ra câu “gặp lại sau” hôm qua không phải nói cho có. Họ nhanh chóng lên xe chương trình để về ký túc xá của học viên.

Hôm nay nhiệm vụ chính là sắp xếp chỗ ở, ký túc xá chia thành phòng hai người, bốn người và sáu người được rút thăm ngẫu nhiên.

1

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.