0 chữ
Chương 17
Chương 17
Vì vậy, khi ra nhà ăn ăn cơm, cậu lấy thêm mấy món thịt.
Hôm nay cậu cùng Hạ Ca và Quý Ngôn cùng đến nhà ăn, trên đường còn gặp Tạ Thời Nhiễm, vừa ngồi xuống thì Lăng Quyết cũng đến nhập bàn.
Thế là năm người ngồi chung một bàn ăn.
Khi Sở Chiêu đang cúi đầu ăn cơm, Tạ Thời Nhiễm bỗng lên tiếng: “Sở Chiêu, miếng sườn nướng trên đĩa của cậu trông ngon thật.”
Sở Chiêu ngẩng đầu: “Cậu muốn ăn sao?”
“Muốn.”
“A...”
Tạ Thời Nhiễm nhìn chằm chằm vào cậu, chờ xem phản ứng.
Sở Chiêu gắp miếng sườn lên, vốn định cho vào miệng mình nhưng nếu cậu ta không ngại ăn đồ cậu đã cắn dở thì... Sở Chiêu đặt miếng sườn vào bát của Tạ Thời Nhiễm.
Tạ Thời Nhiễm ăn hết một cách gọn gàng: “Ngon thật.”
“Ừm.”
Sở Chiêu cúi đầu tiếp tục ăn: [Ai mà từ chối được một miếng sườn nướng ngon lành chứ?]
“Tôi cũng muốn ăn.” Hạ Ca nhìn Sở Chiêu, giọng đầy lý lẽ.
Sở Chiêu: “...”
“Cậu tự gắp đi.” Sở Chiêu nói.
“Tôi muốn cậu gắp.”
Hạ Ca từng chữ một nhấn mạnh: “Cậu gắp!”
“Nhiều tuổi rồi, đừng có bày trò như trẻ con.” Quý Ngôn nói chen vào.
Hạ Ca chẳng buồn để ý.
Sợ họ ồn ào quá, Sở Chiêu đành nói: “Được rồi, được rồi.”
Cậu gắp một miếng sườn bỏ vào bát Hạ Ca.
Dù không phải miếng cậu đang ăn dở, nhưng Hạ Ca vẫn ăn ngon lành, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
“Sở Chiêu à...” Quý Ngôn kéo dài giọng.
“Cậu không thể thiên vị như vậy.”
“Tôi cũng muốn.”
Một giây trước còn là người chê bai Hạ Ca, giây sau Quý Ngôn đã bắt chước y hệt.
Sở Chiêu khẽ lắc đầu: “Cậu tự gắp đi.”
Quý Ngôn nhìn cậu bằng ánh mắt trầm lặng như muốn nói: [Cậu gắp cho tôi đi.]
Sở Chiêu bất lực, đành gắp một miếng bỏ vào bát cậu ta.
Ngồi đối diện, Lăng Quyết vẫn im lặng dõi theo từng động tác của Sở Chiêu.
...
Suýt chút nữa quên mất còn người kia.
Sở Chiêu lại gắp cho Lăng Quyết một miếng.
Chia xong, cậu cúi đầu nhìn mấy miếng sườn còn lại trong bát mình, dưới bàn khẽ siết chặt nắm tay. Rõ ràng bên cạnh còn cả đĩa sườn nướng đỏ au, nhiều như vậy mà không lấy, cứ nhất quyết phải gắp từ bát của cậu.
[Đây gọi là “quản lý hình tượng idol” giả tạo sao. Thật phiền, sau này tốt nhất đừng ăn chung bàn với bọn họ nữa. Hình như... hơi khó thực hiện. Vậy thì ít nhất sau này đừng ngồi ở bàn ăn kiểu tự chọn nữa!]
Lần công diễn đầu tiên đến đúng như dự kiến.
Vì tiết mục này, Sở Chiêu còn cố ý nhuộm mái tóc thành màu bạc trắng.
Nhóm của họ có phong cách rất rõ rệt, trang phục biểu diễn cũng thuộc dạng dày dặn, nổi bật. Vì vậy khi họ bước vào phòng nghỉ hậu trường, tiếng hít hà ngạc nhiên vang lên khắp nơi.
Vừa đặt chân vào, họ lập tức đứng chờ sẵn ở sân khấu phụ.
Trong phòng nghỉ có một màn hình lớn, truyền hình trực tiếp tình hình trên sân khấu chính.
Ngón tay Sở Chiêu khẽ cuộn lại, đó là thói quen nhỏ mỗi khi cậu căng thẳng.
Tạ Thời Nhiễm để ý thấy, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Đừng căng, thả lỏng.”
Những nhóm biểu diễn trước đó lần lượt hoàn thành.
Khi Hạ Ca hoàn tất tiết mục của mình, ngay sau đó chính là lượt của nhóm Sở Chiêu.
Khi đi ngang qua cậu, Hạ Ca vỗ vai: “Cố lên.”
Sở Chiêu mỉm cười gật đầu.
...
MC mỉm cười nhìn khán giả và giới thiệu: “Tiếp theo, xin mời thưởng thức phần trình diễn của một nhóm thực tập sinh với ca khúc Endangered.”
Cả khán phòng tối lại, chỉ còn tiếng cổ vũ xen lẫn sự chờ đợi trong khoảng không yên tĩnh.
Ánh đèn bỗng sáng rực, Tạ Thời Nhiễm ngồi trên ngai vàng ở trung tâm, đội vương miện, đôi mắt đào hoa khẽ nheo mang theo nét quyến rũ lạnh lùng.
Theo nhịp nhạc, Tạ Thời Nhiễm ung dung đứng dậy, cùng các thành viên tiến về khu vực l*иg pha lê. Bên trong l*иg bày đầy hoa hồng đỏ, và ở đó còn có Sở Chiêu.
Khi đoạn nhạc cuối vang lên, Sở Chiêu từ trong l*иg pha lê đưa ra một bàn tay trắng nõn, dưới ánh đèn và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, chậm rãi nở một nụ cười.
Ánh sáng bạc rọi xuống gương mặt Sở Chiêu. Mái tóc cậu là màu bạc trắng, lông mày trắng, ngay cả hàng mi cũng trắng tinh, từng sợi rõ ràng.
Đôi mắt rũ xuống, mang theo một vẻ buồn thương mơ hồ. Dưới ánh mắt xanh xám pha xanh lam kiểu Morandi, cùng với khớp gỗ nhỏ xíu nơi cổ tay, toát ra khí chất không giống con người.
Trên cổ và cổ tay Sở Chiêu lấp lánh những đường vân ánh sáng, từng cử động đều thu hút mọi ánh nhìn.
Hôm nay cậu cùng Hạ Ca và Quý Ngôn cùng đến nhà ăn, trên đường còn gặp Tạ Thời Nhiễm, vừa ngồi xuống thì Lăng Quyết cũng đến nhập bàn.
Thế là năm người ngồi chung một bàn ăn.
Khi Sở Chiêu đang cúi đầu ăn cơm, Tạ Thời Nhiễm bỗng lên tiếng: “Sở Chiêu, miếng sườn nướng trên đĩa của cậu trông ngon thật.”
Sở Chiêu ngẩng đầu: “Cậu muốn ăn sao?”
“Muốn.”
“A...”
Tạ Thời Nhiễm nhìn chằm chằm vào cậu, chờ xem phản ứng.
Sở Chiêu gắp miếng sườn lên, vốn định cho vào miệng mình nhưng nếu cậu ta không ngại ăn đồ cậu đã cắn dở thì... Sở Chiêu đặt miếng sườn vào bát của Tạ Thời Nhiễm.
Tạ Thời Nhiễm ăn hết một cách gọn gàng: “Ngon thật.”
“Ừm.”
Sở Chiêu cúi đầu tiếp tục ăn: [Ai mà từ chối được một miếng sườn nướng ngon lành chứ?]
Sở Chiêu: “...”
“Cậu tự gắp đi.” Sở Chiêu nói.
“Tôi muốn cậu gắp.”
Hạ Ca từng chữ một nhấn mạnh: “Cậu gắp!”
“Nhiều tuổi rồi, đừng có bày trò như trẻ con.” Quý Ngôn nói chen vào.
Hạ Ca chẳng buồn để ý.
Sợ họ ồn ào quá, Sở Chiêu đành nói: “Được rồi, được rồi.”
Cậu gắp một miếng sườn bỏ vào bát Hạ Ca.
Dù không phải miếng cậu đang ăn dở, nhưng Hạ Ca vẫn ăn ngon lành, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
“Sở Chiêu à...” Quý Ngôn kéo dài giọng.
“Cậu không thể thiên vị như vậy.”
“Tôi cũng muốn.”
Một giây trước còn là người chê bai Hạ Ca, giây sau Quý Ngôn đã bắt chước y hệt.
Sở Chiêu khẽ lắc đầu: “Cậu tự gắp đi.”
Quý Ngôn nhìn cậu bằng ánh mắt trầm lặng như muốn nói: [Cậu gắp cho tôi đi.]
Ngồi đối diện, Lăng Quyết vẫn im lặng dõi theo từng động tác của Sở Chiêu.
...
Suýt chút nữa quên mất còn người kia.
Sở Chiêu lại gắp cho Lăng Quyết một miếng.
Chia xong, cậu cúi đầu nhìn mấy miếng sườn còn lại trong bát mình, dưới bàn khẽ siết chặt nắm tay. Rõ ràng bên cạnh còn cả đĩa sườn nướng đỏ au, nhiều như vậy mà không lấy, cứ nhất quyết phải gắp từ bát của cậu.
[Đây gọi là “quản lý hình tượng idol” giả tạo sao. Thật phiền, sau này tốt nhất đừng ăn chung bàn với bọn họ nữa. Hình như... hơi khó thực hiện. Vậy thì ít nhất sau này đừng ngồi ở bàn ăn kiểu tự chọn nữa!]
Lần công diễn đầu tiên đến đúng như dự kiến.
Vì tiết mục này, Sở Chiêu còn cố ý nhuộm mái tóc thành màu bạc trắng.
Vừa đặt chân vào, họ lập tức đứng chờ sẵn ở sân khấu phụ.
Trong phòng nghỉ có một màn hình lớn, truyền hình trực tiếp tình hình trên sân khấu chính.
Ngón tay Sở Chiêu khẽ cuộn lại, đó là thói quen nhỏ mỗi khi cậu căng thẳng.
Tạ Thời Nhiễm để ý thấy, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Đừng căng, thả lỏng.”
Những nhóm biểu diễn trước đó lần lượt hoàn thành.
Khi Hạ Ca hoàn tất tiết mục của mình, ngay sau đó chính là lượt của nhóm Sở Chiêu.
Khi đi ngang qua cậu, Hạ Ca vỗ vai: “Cố lên.”
Sở Chiêu mỉm cười gật đầu.
...
MC mỉm cười nhìn khán giả và giới thiệu: “Tiếp theo, xin mời thưởng thức phần trình diễn của một nhóm thực tập sinh với ca khúc Endangered.”
Cả khán phòng tối lại, chỉ còn tiếng cổ vũ xen lẫn sự chờ đợi trong khoảng không yên tĩnh.
Ánh đèn bỗng sáng rực, Tạ Thời Nhiễm ngồi trên ngai vàng ở trung tâm, đội vương miện, đôi mắt đào hoa khẽ nheo mang theo nét quyến rũ lạnh lùng.
Theo nhịp nhạc, Tạ Thời Nhiễm ung dung đứng dậy, cùng các thành viên tiến về khu vực l*иg pha lê. Bên trong l*иg bày đầy hoa hồng đỏ, và ở đó còn có Sở Chiêu.
Khi đoạn nhạc cuối vang lên, Sở Chiêu từ trong l*иg pha lê đưa ra một bàn tay trắng nõn, dưới ánh đèn và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, chậm rãi nở một nụ cười.
Ánh sáng bạc rọi xuống gương mặt Sở Chiêu. Mái tóc cậu là màu bạc trắng, lông mày trắng, ngay cả hàng mi cũng trắng tinh, từng sợi rõ ràng.
Đôi mắt rũ xuống, mang theo một vẻ buồn thương mơ hồ. Dưới ánh mắt xanh xám pha xanh lam kiểu Morandi, cùng với khớp gỗ nhỏ xíu nơi cổ tay, toát ra khí chất không giống con người.
Trên cổ và cổ tay Sở Chiêu lấp lánh những đường vân ánh sáng, từng cử động đều thu hút mọi ánh nhìn.
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
