TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Chiếc hộp này được tổ chương trình chuẩn bị sẵn.

Người học viên đầu tiên thò tay vào thử.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu ta để quan sát phản ứng. Vẻ mặt người đó hiện rõ sự căng thẳng. Bàn tay vừa mới đưa vào đã như chạm phải gì đó, lập tức rụt lại như bị giật mình.

“Ôi, lạnh buốt, trơn trơn.” Học viên kia tái mặt.

“Sợ thật!”

Thực ra trong hộp chỉ có một con rắn ngô, nhưng góc đứng của cậu ta không thể nhìn thấy.

“Không phải là rắn chứ.” Cậu ta lẩm bẩm.

Sở Chiêu đứng bên khẽ lắc đầu.

Trong lòng cậu chắc chắn không phải.

Tổ chương trình sẽ không thật sự bỏ đồ nguy hiểm vào, kể cả có là rắn thì cũng chỉ là giả.

Người kia cứ do dự mãi, sờ thử mười mấy lần, lại bị tiếng hò hét dọa cho giật mình, cuối cùng mới đoán ra.

“Đạo diễn, tôi có thể không mang con rắn ngô này đi được không” Cậu ta tỏ vẻ ghét bỏ.

Đạo diễn giơ tay ra hiệu “OK”.

Chiếc hộp kinh dị được đẩy đến trước mặt Sở Chiêu.

Cậu cẩn thận đưa tay sâu vào trong, đầu ngón tay vừa chạm đến chất lỏng lạnh buốt và trơn nhẵn thì khẽ giật mình.

Lúc nhìn người khác chơi, Sở Chiêu cũng không thấy quá đáng sợ. Nhưng đến khi tự mình thử, cậu mới nhận ra:

[Đúng là không ai biết trong đó có gì, lỡ như thật sự có thứ nguy hiểm thì sao?]

Giờ đây cậu đã hoàn toàn hiểu được phản ứng căng thẳng của người vừa rồi.

Cậu cắn nhẹ môi dưới, lại đưa tay sâu thêm một chút. Cổ tay vừa lọt hẳn vào hộp, Sở Chiêu khẽ xoay ngón tay, cảm giác như chạm phải chất lỏng thuần khiết, bên trong dường như không có gì nguy hiểm.

“Tôi có thể ngửi thử không?” Sở Chiêu ngẩng đầu hỏi, nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn gật đầu.

Sở Chiêu liền rút tay ra.

Chất lỏng trong hộp dính trên ngón tay thon dài của cậu, Sở Chiêu đưa tay lên trước mũi, khẽ hít nhẹ, cánh mũi tinh xảo hơi động. Cậu nheo mắt, đưa ngón tay vào trong miệng, liếʍ hai cái, khóe mắt cong lên.

“Là mật ong.” Sở Chiêu mỉm cười nói.

Tiếng trêu chọc vang lên: “Tôi cũng muốn liếʍ tay Sở Chiêu.”

“Câu dẫn mỹ nhân.”

“Phạm quy rồi, không phải vừa nói xong là không được sao... để tôi liếʍ thử một cái.”

“Phải công khai minh bạch bằng cả hai tay.”

Nhìn dáng vẻ của Sở Chiêu, có người còn len lén nuốt nước bọt.

Tạ Thời Nhiễm đứng bên, trầm lặng nhìn đôi mắt hơi ẩm của Sở Chiêu, khẽ kéo tay cậu lại, ngón tay siết nhẹ.

“Cảm ơn.” Sở Chiêu nói.

“Để tôi tự làm, lượt tiếp theo sẽ đến cậu.”

Tạ Thời Nhiễm gật đầu.

Chiếc hộp kinh dị của cậu ta có vẻ khá sâu, phải loay hoay mất nửa ngày, biểu cảm dần trở nên kỳ lạ:

“Chất liệu mềm mềm à?”

“Là đôi tất sao?” Cậu thử đoán.

Tổ đạo diễn gật đầu, ra hiệu đoán đúng rồi.

Cậu ta lấy chiếc tất ra, quan sát kỹ một lượt: “Hay là đã có người mang qua rồi?”

Sở Chiêu liếc nhìn: [Kiểu dáng này... trông quen quen. Đôi tất trắng sữa có thêu một chữ cái “W”!]

Trong đầu Sở Chiêu thoáng hiện cảnh bản thân cất đôi tất này vào túi đồ của thuyền trưởng hải tặc.

Cậu khựng lại.

“Tôi sẽ không mang...”

Sở Chiêu vừa định bỏ đi.

Câu nói của Tạ Thời Nhiễm còn chưa dứt thì Sở Chiêu đã giữ chặt cổ tay cậu ta.

“Đó là tất của tôi.” Sở Chiêu nói rất khẽ, nhưng vẫn nghe rõ.

[Phải lấy lại, nếu không trong tay tổ chương trình, đôi vớ này chẳng biết sẽ còn xuất hiện bao nhiêu lần nữa.]

Sở Chiêu im lặng tự nhủ trong lòng.

Cậu không biết câu nói này đã bị micro của chương trình thu trọn.

Sắc mặt Tạ Thời Nhiễm khẽ thay đổi: “Tôi sẽ mang đi.”

Cậu ta cúi đầu gấp gọn đôi tất, nhét thẳng vào túi áo mình. Những học viên khác không hiểu chuyện, không biết vì sao Tạ Thời Nhiễm lại bất ngờ nhận lấy đôi tất có vẻ như đã được ai đó mang qua.

Ngay trước mắt Sở Chiêu, cậu ta vẫn đường hoàng bỏ nó vào túi, còn mang theo chút hờ hững và sở hữu.

Mặt Sở Chiêu đã đỏ bừng, cậu suy nghĩ: [Tổ chương trình chắc chắn là cố ý, nhất định là cố ý. Tại sao lại cứ giữ chặt đôi tất của mình không chịu trả chứ?]

...

Sở Chiêu nghiêng người tránh khỏi vai người kia.

[Quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ giao bất kỳ đôi tất nào của mình cho chương trình nữa.]

Khi quay về ký túc xá, Tạ Thời Nhiễm cũng không có ý định trả lại. Cậu ta nói đôi tất này nhìn rất hợp, khi nào ra ngoài sẽ mua cho mình một đôi giống vậy.

Sở Chiêu cảm thấy chưa bao giờ bất lực đến thế.

1

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.