TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Cuộc Họp Định Mệnh

Phòng họp tầng 33 – nơi chỉ dành cho những buổi chiến lược cấp cao nhất – đang im lặng đến nghẹt thở.

An An ngồi ở vị trí đối diện Hoàng Phong, giữa một dãy dài các giám đốc bộ phận. Cô mở laptop, ánh mắt điềm nhiên lướt qua màn hình, từng câu từng chữ trong bản kế hoạch chiến lược cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô biết rõ rằng mình đang trở thành tiêu điểm, không chỉ vì vẻ ngoài thu hút, mà vì mối quan hệ mơ hồ giữa cô và người đàn ông ngồi đầu bàn kia.

Hoàng Phong, ngồi ở ghế chủ tọa, vẫn chưa mở lời. Nhưng ánh mắt anh dán chặt vào cô, lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng không thể che giấu sự xao động đang cuộn trào bên trong.

Giọng nói của phó tổng giám đốc vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng:

“Cô An An sẽ trình bày kế hoạch tái cấu trúc chiến lược nhân sự và marketing của tập đoàn trong quý tới.”

An An đứng dậy. Vẫn là dáng đứng đó – thẳng lưng, tự tin, điềm đạm – nhưng đôi mắt lại sáng lên thứ ánh nhìn khiến bất kỳ ai trong phòng cũng bị cuốn theo. Không ai nghĩ rằng, người phụ nữ tưởng chỉ là "một cố vấn từ chi nhánh Singapore" lại có thể điều khiển nhịp họp như một nghệ sĩ trình diễn.

“Cảm ơn sự tin tưởng của ban lãnh đạo. Trong vòng 6 tháng tới, tôi đề xuất ba bước chuyển mình cho Huỳnh Phong Group...”

Cô trình bày mạch lạc, tự tin và thuyết phục. Bản kế hoạch của cô là sự kết hợp giữa lý trí và trực giác nhạy bén – thứ mà chỉ những người từng thực sự hiểu nội bộ công ty mới có thể làm được. Điều đó khiến không ít người trong phòng thầm ngạc nhiên. Nhưng người ngạc nhiên nhất vẫn là Hoàng Phong.

Anh nghe từng lời, từng câu, vừa tán thưởng vừa hoài nghi. Sự trưởng thành, bản lĩnh và bình thản trong giọng nói của cô khác xa với cô gái năm xưa từng run rẩy trong vòng tay anh. Anh thấy lòng mình nóng lên. Nhưng cũng là lúc, một ngọn lửa ghen tuông ngấm ngầm bốc cháy.

Cuộc họp kết thúc trong tiếng vỗ tay lác đác. An An vừa thu dọn tài liệu, vừa cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ đầu bàn chiếu đến.

“Cô An An, ở lại sau cùng một chút.” Hoàng Phong lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng mang tính ra lệnh.

Không khí chợt lạnh đi. Mọi người lần lượt rời khỏi phòng, ánh mắt tò mò không giấu nổi khi liếc nhìn giữa hai người. Khi cánh cửa cuối cùng khép lại, chỉ còn lại cô và anh, sự im lặng lập tức trở nên ngột ngạt.

“Cô làm rất tốt.” Hoàng Phong chậm rãi nói, tiến về phía cô. “Tôi không nghĩ... cô có thể đi xa đến vậy.”

An An ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc bén của anh. “Tôi nghĩ công việc là công việc. Còn chuyện cá nhân, anh nên giữ nó ngoài phòng họp.”

“Cô học cách nói chuyện lạnh lùng từ bao giờ vậy?” Anh nheo mắt, bước thêm một bước khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài tấc.

“Cũng từ lúc tôi học cách rời xa một người đàn ông chỉ biết áp đặt và chiếm hữu.”

Câu nói như một nhát dao xoáy thẳng vào lòng Hoàng Phong. Nhưng anh không tức giận. Thay vào đó, một nụ cười mỉa mai nở trên môi anh.

“Vậy em trở về là để chứng minh mình đã thay đổi? Hay là để trả thù?”

“Không,” cô đáp, giọng kiên quyết. “Tôi trở về vì tôi xứng đáng. Với năng lực, và cả với vị trí của mình.”

Hoàng Phong nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ nhếch môi: “Chúng ta còn nhiều thời gian, An An. Để xem... em thực sự muốn gì.”

Anh quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại cô đứng đó – vừa thở phào, vừa cảm thấy một cơn bão ngầm đang bắt đầu nổi lên.

13

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.