0 chữ
Chương 1
Chương 1: Gặp Lại
Sáng sớm đầu tuần, tòa cao ốc Huỳnh Phong Group rực rỡ dưới ánh nắng đầu ngày, uy nghi và hiện đại. Không khí tất bật của một trong những tập đoàn hàng đầu cả nước tràn ngập khắp các tầng văn phòng. Nhân viên ăn mặc chỉn chu đi qua đi lại, nhưng tất cả bỗng chốc như khựng lại khi một dáng người lạ nhưng vô cùng nổi bật bước vào sảnh chính.
An An – người phụ nữ từng biến mất khỏi giới công sở cách đây hai năm – nay lại xuất hiện một cách lặng lẽ mà đầy cuốn hút. Mái tóc dài uốn nhẹ được buộc gọn, chiếc váy ôm sát màu xanh da trời tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô, phối cùng áo sơ mi trắng thanh nhã, để lộ làn da trắng ngần. Gương mặt cô không còn nét ngây thơ ngày nào mà thay vào đó là vẻ sắc sảo, bình thản nhưng ẩn chứa nội tâm phức tạp.
Không ai biết cô là ai, ngoại trừ một số nhân viên cấp cao đã được ban giám đốc thông báo từ trước – cô chính là cố vấn chiến lược mới của tập đoàn, được mời từ chi nhánh ở Singapore về. Và càng không ai biết, người phụ nữ ấy từng là… người phụ nữ của tổng giám đốc.
Thang máy bật mở. Cô bước vào.
Cùng lúc ấy, ở tầng trên, Hoàng Phong – tổng giám đốc của tập đoàn – vừa kết thúc một cuộc họp. Người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, khí chất lạnh lùng cùng ánh mắt sâu thẳm khiến bất kỳ ai đứng trước mặt anh cũng đều có cảm giác bị áp chế.
Nhưng rồi, khi cửa thang máy mở ra và bóng dáng quen thuộc ấy hiện lên, thế giới của anh như chao đảo.
“An An...”
Giọng nói khàn đặc vang lên từ cổ họng Hoàng Phong. Anh sững người như bị điện giật, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ vừa bước ra. Hai năm qua, anh vẫn sống trong dằn vặt, giận dữ, tiếc nuối, và ám ảnh.
Cô vẫn đẹp, thậm chí còn quyến rũ và trưởng thành hơn xưa. Nhưng điều khiến anh nhức nhối nhất là... ánh mắt cô – bình thản, dửng dưng, không chút cảm xúc.
An An nhìn anh, trong ba giây ngắn ngủi. Đủ để khiến lòng cô quặn thắt. Nhưng rồi cô quay đi, giữ vững nụ cười lịch sự, không cúi đầu, không chào hỏi.
“Chúng ta gặp lại rồi, Tổng giám đốc Hoàng.” Cô khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng, rồi lướt qua anh như thể chưa từng có đoạn tình sâu sắc nào giữa họ.
Còn Hoàng Phong – người đàn ông luôn kiểm soát mọi thứ – lần đầu tiên thấy bản thân mất thăng bằng.
Hai năm trước, cô rời đi không lời từ biệt, để lại anh cùng sự tức giận, tổn thương và khao khát chưa từng được giải tỏa. Giờ đây, cô trở về, mang theo một sự xa cách khiến anh tức điên.
“An An…” Anh gọi tên cô một lần nữa, nhưng cô không quay đầu lại.
Trò chơi đã bắt đầu. Nhưng lần này… ai mới là người kiểm soát ván cờ?
An An – người phụ nữ từng biến mất khỏi giới công sở cách đây hai năm – nay lại xuất hiện một cách lặng lẽ mà đầy cuốn hút. Mái tóc dài uốn nhẹ được buộc gọn, chiếc váy ôm sát màu xanh da trời tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô, phối cùng áo sơ mi trắng thanh nhã, để lộ làn da trắng ngần. Gương mặt cô không còn nét ngây thơ ngày nào mà thay vào đó là vẻ sắc sảo, bình thản nhưng ẩn chứa nội tâm phức tạp.
Không ai biết cô là ai, ngoại trừ một số nhân viên cấp cao đã được ban giám đốc thông báo từ trước – cô chính là cố vấn chiến lược mới của tập đoàn, được mời từ chi nhánh ở Singapore về. Và càng không ai biết, người phụ nữ ấy từng là… người phụ nữ của tổng giám đốc.
Cùng lúc ấy, ở tầng trên, Hoàng Phong – tổng giám đốc của tập đoàn – vừa kết thúc một cuộc họp. Người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, khí chất lạnh lùng cùng ánh mắt sâu thẳm khiến bất kỳ ai đứng trước mặt anh cũng đều có cảm giác bị áp chế.
Nhưng rồi, khi cửa thang máy mở ra và bóng dáng quen thuộc ấy hiện lên, thế giới của anh như chao đảo.
“An An...”
Giọng nói khàn đặc vang lên từ cổ họng Hoàng Phong. Anh sững người như bị điện giật, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ vừa bước ra. Hai năm qua, anh vẫn sống trong dằn vặt, giận dữ, tiếc nuối, và ám ảnh.
Cô vẫn đẹp, thậm chí còn quyến rũ và trưởng thành hơn xưa. Nhưng điều khiến anh nhức nhối nhất là... ánh mắt cô – bình thản, dửng dưng, không chút cảm xúc.
“Chúng ta gặp lại rồi, Tổng giám đốc Hoàng.” Cô khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng, rồi lướt qua anh như thể chưa từng có đoạn tình sâu sắc nào giữa họ.
Còn Hoàng Phong – người đàn ông luôn kiểm soát mọi thứ – lần đầu tiên thấy bản thân mất thăng bằng.
Hai năm trước, cô rời đi không lời từ biệt, để lại anh cùng sự tức giận, tổn thương và khao khát chưa từng được giải tỏa. Giờ đây, cô trở về, mang theo một sự xa cách khiến anh tức điên.
“An An…” Anh gọi tên cô một lần nữa, nhưng cô không quay đầu lại.
Trò chơi đã bắt đầu. Nhưng lần này… ai mới là người kiểm soát ván cờ?
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
