0 chữ
Chương 11
Chương 11
Anh dẫn mọi người đi đến đầu bên kia của “ranh giới”, tay đặt lên nắm cửa căn phòng chếch đối diện phòng trà khẽ vặn, một luồng ánh nắng rực rỡ liền tràn ra từ trong phòng.
Tạ Vận và Quan Hành đứng phía trước, cảnh tượng bên trong khi cánh cửa được đẩy ra liền lọt thẳng vào mắt họ trước tiên, hai người đứng chắn kín mít ngay lối vào, vừa vặn che khuất tầm mắt của Quan Chu.
Giọng Tạ Vận nghe có vẻ khá hài lòng, cô ấy nói với Tạ Dĩ: “Tiểu Dĩ, em là người tự tay bài trí sao?”
Tạ Dĩ khẽ “ừm” một tiếng.
Quan Chu hơi nhíu mày.
Tạ Dĩ bài trí á?
Một căn phòng do một kẻ xác ve bài trí sao?
Quan Chu lập tức thề thốt trong lòng, nếu bên trong là một cái am thanh tịnh của hòa thượng, thì dù có phải bám vào đuôi xe, cậu cũng phải rời khỏi cái nơi rách nát này.
May mà không biếи ŧɦái như cậu nghĩ, Quan Hành nhận lấy vali hành lý từ tay một người làm, đi vào trước, rồi từ trong vọng ra gọi: “Tiểu Chu, mau vào đây, xem phòng có ưng không nào.
Bố thấy rất ổn đấy, chắc chắn cậu Tiểu Dĩ đã dụng tâm bài trí cho con rồi, mau cảm ơn người ta đi.”
Quan Chu chỉ nghe lọt tai câu đầu, còn vế sau thì tự nhiên coi như gió bay.
Tạ Dĩ đứng ở cửa ra vào, lười biếng dựa vào khung cửa, thấy cậu định bước vào, anh khẽ nghiêng người nhường lối.
Nhưng cánh cửa chỉ có chừng đó, người anh vẫn đứng đó thì có nhường bao nhiêu cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Quan Chu không muốn đυ.ng phải anh, nhưng lúc đi ngang qua, mu bàn tay vẫn không tránh khỏi chạm nhẹ vào cẳng tay anh.
Tay áo sơ mi của anh được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ phần cẳng tay có đường nét cơ bắp cân đối mượt mà, vì làn da quá đỗi trắng nõn nên nốt ruồi đỏ nhỏ xíu trên xương cổ tay hơi nhô lên càng thêm nổi bật.
Rõ ràng đang là giữa tháng Tám nóng như đổ lửa, nhiệt độ trên núi tuy có dễ chịu hơn khu trung tâm thành phố một chút, nhưng vẫn oi ả.
Phòng trà ban nãy anh ở không bật điều hòa, ngồi nửa ngày, ngay cả người không mấy khi đổ mồ hôi như Quan Chu cũng không tránh khỏi lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi.
Thế nhưng cảm giác truyền đến từ cánh tay ấy lại lạnh như ngọc, mang theo luồng hơi lạnh thấm thấu, khiến Quan Chu chạm vào trong tích tắc liền vô thức căng cứng thần kinh, rồi ngay sau đó lại thả lỏng ra.
Quan Chu bước qua, đứng trong phòng đảo mắt nhìn một lượt “lãnh địa tạm thời” của mình, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng rộng rãi, thoáng đãng, nằm ở phía khuất nắng nên không quá nóng, vẫn có những tia nắng xiên xiên lọt vào.
Trong phòng có một ban công nhỏ, ngăn cách với bên trong bằng cửa kính mỏng, trước cửa kính treo rèm voan linen màu xám bồ câu dài sát sàn, dưới đất trải thảm lông màu xanh nhạt, tông màu chủ đạo của cả căn phòng là những gam màu nhạt dịu dàng.
Quan Hành dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào cậu một cái: “Sao nào? Tạm được chứ? Bố thấy khá ổn đấy.”
Quan Chu coi như nể mặt cũng gật đầu.
Tiếng ho khan nặng nề của Tạ Dĩ lại vọng đến từ phía sau, anh ho rất dữ dội, cảm giác như ho muốn bay cả tim phổi ra ngoài.
Tạ Vận đã mấy tháng không gặp em trai, lần này vừa gặp đã nhận ra Tạ Dĩ càng yếu đi, vốn dĩ mặt mũi chẳng có mấy lạng thịt, giờ lại càng gầy gò hơn, da thịt nơi quai hàm dính chặt vào xương.
Tạ Vận vỗ vỗ lưng anh: “Sao lại nặng hơn rồi? Uống thuốc cũng không đỡ à? Suốt ngày cứ ho sù sụ thế này, lát chị nói chuyện với mẹ, để mẹ giúp em tìm thêm bác sĩ xem sao.”
Tạ Vận và Quan Hành đứng phía trước, cảnh tượng bên trong khi cánh cửa được đẩy ra liền lọt thẳng vào mắt họ trước tiên, hai người đứng chắn kín mít ngay lối vào, vừa vặn che khuất tầm mắt của Quan Chu.
Giọng Tạ Vận nghe có vẻ khá hài lòng, cô ấy nói với Tạ Dĩ: “Tiểu Dĩ, em là người tự tay bài trí sao?”
Tạ Dĩ khẽ “ừm” một tiếng.
Quan Chu hơi nhíu mày.
Tạ Dĩ bài trí á?
Một căn phòng do một kẻ xác ve bài trí sao?
Quan Chu lập tức thề thốt trong lòng, nếu bên trong là một cái am thanh tịnh của hòa thượng, thì dù có phải bám vào đuôi xe, cậu cũng phải rời khỏi cái nơi rách nát này.
Bố thấy rất ổn đấy, chắc chắn cậu Tiểu Dĩ đã dụng tâm bài trí cho con rồi, mau cảm ơn người ta đi.”
Quan Chu chỉ nghe lọt tai câu đầu, còn vế sau thì tự nhiên coi như gió bay.
Tạ Dĩ đứng ở cửa ra vào, lười biếng dựa vào khung cửa, thấy cậu định bước vào, anh khẽ nghiêng người nhường lối.
Nhưng cánh cửa chỉ có chừng đó, người anh vẫn đứng đó thì có nhường bao nhiêu cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Quan Chu không muốn đυ.ng phải anh, nhưng lúc đi ngang qua, mu bàn tay vẫn không tránh khỏi chạm nhẹ vào cẳng tay anh.
Tay áo sơ mi của anh được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ phần cẳng tay có đường nét cơ bắp cân đối mượt mà, vì làn da quá đỗi trắng nõn nên nốt ruồi đỏ nhỏ xíu trên xương cổ tay hơi nhô lên càng thêm nổi bật.
Phòng trà ban nãy anh ở không bật điều hòa, ngồi nửa ngày, ngay cả người không mấy khi đổ mồ hôi như Quan Chu cũng không tránh khỏi lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi.
Thế nhưng cảm giác truyền đến từ cánh tay ấy lại lạnh như ngọc, mang theo luồng hơi lạnh thấm thấu, khiến Quan Chu chạm vào trong tích tắc liền vô thức căng cứng thần kinh, rồi ngay sau đó lại thả lỏng ra.
Quan Chu bước qua, đứng trong phòng đảo mắt nhìn một lượt “lãnh địa tạm thời” của mình, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng rộng rãi, thoáng đãng, nằm ở phía khuất nắng nên không quá nóng, vẫn có những tia nắng xiên xiên lọt vào.
Trong phòng có một ban công nhỏ, ngăn cách với bên trong bằng cửa kính mỏng, trước cửa kính treo rèm voan linen màu xám bồ câu dài sát sàn, dưới đất trải thảm lông màu xanh nhạt, tông màu chủ đạo của cả căn phòng là những gam màu nhạt dịu dàng.
Quan Chu coi như nể mặt cũng gật đầu.
Tiếng ho khan nặng nề của Tạ Dĩ lại vọng đến từ phía sau, anh ho rất dữ dội, cảm giác như ho muốn bay cả tim phổi ra ngoài.
Tạ Vận đã mấy tháng không gặp em trai, lần này vừa gặp đã nhận ra Tạ Dĩ càng yếu đi, vốn dĩ mặt mũi chẳng có mấy lạng thịt, giờ lại càng gầy gò hơn, da thịt nơi quai hàm dính chặt vào xương.
Tạ Vận vỗ vỗ lưng anh: “Sao lại nặng hơn rồi? Uống thuốc cũng không đỡ à? Suốt ngày cứ ho sù sụ thế này, lát chị nói chuyện với mẹ, để mẹ giúp em tìm thêm bác sĩ xem sao.”
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
