TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Quan Chu mím môi thành một đường thẳng, hoàn toàn không có ý định mở lời, ánh mắt lạnh lùng của cậu đối diện trực tiếp với Tạ Dĩ.

Đối phương dường như chẳng hề cảm nhận được sự khó chịu của cậu, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo ấy mà không hề né tránh, cứ thế thong thả nhìn lại, ánh mắt nhàn nhạt, phản chiếu những tia sáng li ti, hệt như có một màn nước trong suốt phủ lên con ngươi.

Trong mắt Quan Chu, cái nhìn thẳng thừng này không nghi ngờ gì nữa là một kiểu khıêυ khí©h trá hình, đặc biệt là chút ý cười như có như không trong mắt Tạ Dĩ, quả thực là sự chế giễu trắng trợn dành cho cậu.

Quan Hành chờ mãi không thấy cậu mở miệng, cứ nghĩ con trai lại giở chứng, bèn thầm mắng vài câu trong bụng, định tự mình lên tiếng xoa dịu bầu không khí đang lạnh đi, nào ngờ đột nhiên nghe thấy cậu ấm nhà mình chịu "hạ mình" lên tiếng.

Chỉ có điều, lời nói ra chẳng mấy hay ho.

Quan Chu cười lạnh một tiếng: “Không dám gọi, sợ ông ấy chẳng sống được mấy năm nữa, không chịu nổi.”

Sắc mặt Quan Hành và Tạ Vận lập tức thay đổi, đặc biệt là Tạ Vận, bình thường Quan Chu nói gì cô ấy cũng chẳng mấy phản ứng, không ngờ lúc này lại cứng đờ cả mặt.

Cả không khí gần như ngưng đọng lại.

Quan Chu liếc nhìn cô ấy một cái, nghĩ đến chuyện ở tiệc cưới có người nói tình cảm chị em họ rất tốt.

“Cái này… cái này…” Quan Hành không ngờ hôm nay con trai lại nóng nảy đến vậy.

Ông ấy biết tính con mình từ trước giờ vẫn không tốt, nhưng trước mặt ông thì ít nhiều cũng biết kiềm chế, thế mà câu vừa rồi không chỉ là nóng tính nữa, mà đã thành vô lễ rồi.

Vẻ mặt ông ấy thoáng chốc trở nên ngượng ngùng và áy náy, lời nói quanh co trong miệng mấy vòng, nghĩ đến vừa rồi mình còn nói bản tính con trai rất tốt, câu này chẳng khác nào một cái tát vang dội vào mặt ông.

Dù ông vốn là người giỏi xã giao, giờ phút này cũng không tránh khỏi vài phần khó xử.

Biểu cảm của mấy người ngồi đó đều muôn màu muôn vẻ, Quan Chu nâng mí mắt lên, lạnh nhạt nhìn về phía Tạ Dĩ một lần nữa, như thể đang chờ đợi phản ứng từ anh, nhưng không ngờ khóe môi người đàn ông lại cong lên càng rạng rỡ hơn.

Nếu như ý cười ban nãy chỉ là như có như không, thì giờ đây đã thẳng đến đáy mắt, khiến người ta thấy rõ anh đang bị khơi gợi hứng thú.

Giọng Tạ Dĩ trầm thấp, mang theo hơi ẩm từ làn sương trà len lỏi vào tận trong vành tai, khiến Quan Chu cảm thấy ngứa ngáy.

Cứ như thể anh không phải đang cách cậu một cái bàn làm việc rộng dài, mà đang ở ngay bên cạnh, khẽ cúi người thì thầm bên tai, mang theo hơi thở ấm nóng.

Quen biết lắm chắc, sao lại gọi bừa thế hả?

Quan Chu muốn lên tiếng, nhưng nãy giờ hơi khựng lại mất hai giây, giờ mà nói thì khí thế đã giảm sút rồi, thế nên cậu đành nuốt lời lại, xụ mặt mím chặt khóe môi.

Đoàn người họ đi theo Tạ Dĩ rời khỏi phòng trà, lên đến hành lang tầng hai.

Căn biệt thự này khá rộng, đi lên cầu thang là một lối đi thẳng tắp, lối đi này nằm chính giữa tầng hai, giống như một con sông ranh giới chia cắt cấu trúc đối xứng hai bên.

Cuối lối đi là một ô cửa sổ kính sát sàn sáng bừng, bên ngoài là cảnh núi non xanh mướt, thỉnh thoảng có cơn gió dài thổi qua, lại thấy từng lớp sóng thông trùng điệp nhấp nhô.

Tạ Dĩ tuy gầy gò, nhưng chiều cao không hề thấp, vóc dáng mảnh khảnh, khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần tây thẳng thớm, trông anh ấy có dáng người khá cân đối.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.