0 chữ
Chương 9
Chap 9: Chuyến đi định mệnh
Chuyến giao lưu học viện quốc tế cuối cùng cũng chính thức khởi hành. Đây là hoạt động thường niên dành cho những học sinh xuất sắc tại Minh Kỳ — đồng thời cũng là một trong những sự kiện bước ngoặt trong nguyên tác.
⸻
Tại sân bay.
Các học sinh tụ tập đông đủ, khí thế sôi nổi. Đám con nhà tài phiệt mang theo đủ loại hành lý xa xỉ, trợ lý, vệ sĩ vây quanh.
An Tư Ngọc vẫn luôn giữ phong thái nhã nhặn. Cô chỉ mang theo một vali nhỏ gọn, đơn giản nhưng thanh lịch.
Bước xuống từ xe An gia, mẹ cô — Trịnh Tuyết — khẽ dặn dò:
— Con nhớ cẩn thận. Trong những sự kiện như thế này, không phải ai cũng bạn bè.
An Tư Ngọc gật đầu mỉm cười:
— Con biết rồi mẹ, con sẽ tự lo được.
⸻
Bên cạnh, Đặng Quân vừa đến, ánh mắt dừng lại trên cô vài giây.
Hôm nay, Đặng Quân vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường ngày, nhưng khi ánh mắt lướt qua phong thái bình thản của An Tư Ngọc, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó hiểu.
“An Tư Ngọc ngày càng khác biệt với cô gái bám dính ngu ngốc năm xưa.”
⸻
Ở phía xa, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ quan sát tất cả, nắm chặt quai túi.
“Đặng Quân… vẫn để ý tới cô ta. Nhưng không sao, chỉ cần thời gian, mình sẽ khiến anh ấy hiểu ai mới là người thực sự đáng trân trọng.”
Nụ cười bạch liên hoàn mỹ lại hiện lên trên gương mặt cô.
⸻
Tịnh Lam đứng một bên, hừ lạnh:
— Một đám giả tạo.
Bạn thân bên cạnh nhỏ giọng kéo tay Tịnh Lam:
— Lam, lần này đừng gây chuyện ở chỗ đông người nữa, cậu bị khiển trách lần nữa là phiền đấy.
Tịnh Lam lườm một cái nhưng cũng đành nén lại.
⸻
Chuyến bay cất cánh, mang theo một đoàn học sinh đến nước ngoài.
⸻
Tại khách sạn học viện quốc tế, nơi diễn ra buổi giao lưu chính thức.
Không khí nơi đây còn phô trương hơn bữa tiệc trong nước. Các gia tộc quốc tế, học sinh thiên tài, tầng lớp kế thừa tụ hội.
Đúng như trong nguyên tác, chính trong chuyến đi này, rất nhiều thế lực lớn bắt đầu chú ý tới “bé ngoan nghèo khó” Chu Thanh Nghiên — kẻ mang danh học bổng danh dự Minh Kỳ.
⸻
Buổi tối ngày đầu tiên, trong hội trường giao lưu.
Chu Thanh Nghiên đứng giữa đám đông, bộ đầm xanh nhạt đơn giản nhưng lại cực kỳ thu hút ánh nhìn nhờ vẻ mong manh yếu đuối. Cô khiêm tốn trò chuyện với các vị tài phiệt quốc tế, được không ít bậc trưởng bối khen ngợi.
“Cô ta bắt đầu thu hút thế lực quốc tế rồi…”
An Tư Ngọc đứng phía xa, ánh mắt trầm lặng quan sát.
“Đây chính là bước đệm để về sau Chu Thanh Nghiên có được chỗ đứng vững chắc, đủ mạnh để về nước lật đổ tất cả.”
“Nhưng lần này… tôi sẽ phá hỏng nhịp điệu quen thuộc đó.”
⸻
Đột nhiên, phía cửa hội trường, một nhân vật bất ngờ xuất hiện.
Dáng người cao lớn, bộ âu phục màu xám tro, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng:
Lưu Phong.
Không ai trong đám học sinh biết rõ thân phận thật sự của hắn, chỉ biết rằng hắn là khách mời từ giới tài chính quốc tế, đại diện tập đoàn hợp tác nước ngoài — cũng chính là thế lực ngầm do hắn kiểm soát.
Lưu Phong thong thả bước vào, ánh mắt lướt nhanh qua hội trường. Khi bắt gặp Chu Thanh Nghiên đang tươi cười dịu dàng tiếp khách, hắn hơi nheo mắt lại.
Lúc này, trong lòng Lưu Phong không còn thứ cảm giác mềm yếu như năm đó.
“Xem kìa, em vẫn giỏi diễn trò trước mặt người khác như vậy.”
⸻
Rồi ánh mắt hắn bất ngờ dừng lại trên An Tư Ngọc — người đứng bên cạnh bàn tiệc hoa quả, yên lặng như chẳng liên quan đến ván cờ náo nhiệt kia.
“Là cô gái đó…”
“Bản lĩnh giữ mình thực sự khác biệt.”
⸻
An Tư Ngọc cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang dò xét mình, quay đầu nhìn về phía Lưu Phong. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc rất ngắn.
“Biến số lớn chính thức xuất hiện.” — Cô thầm siết nhẹ ly rượu trong tay.
Lần đầu tiên, Lưu Phong và An Tư Ngọc có màn “đυ.ng mặt” chính thức.
⸻
Và chính từ chuyến đi này, ván cờ sẽ hoàn toàn bước sang một giai đoạn nguy hiểm hơn.
⸻
Tại sân bay.
Các học sinh tụ tập đông đủ, khí thế sôi nổi. Đám con nhà tài phiệt mang theo đủ loại hành lý xa xỉ, trợ lý, vệ sĩ vây quanh.
An Tư Ngọc vẫn luôn giữ phong thái nhã nhặn. Cô chỉ mang theo một vali nhỏ gọn, đơn giản nhưng thanh lịch.
Bước xuống từ xe An gia, mẹ cô — Trịnh Tuyết — khẽ dặn dò:
— Con nhớ cẩn thận. Trong những sự kiện như thế này, không phải ai cũng bạn bè.
An Tư Ngọc gật đầu mỉm cười:
— Con biết rồi mẹ, con sẽ tự lo được.
⸻
Bên cạnh, Đặng Quân vừa đến, ánh mắt dừng lại trên cô vài giây.
Hôm nay, Đặng Quân vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường ngày, nhưng khi ánh mắt lướt qua phong thái bình thản của An Tư Ngọc, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó hiểu.
⸻
Ở phía xa, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ quan sát tất cả, nắm chặt quai túi.
“Đặng Quân… vẫn để ý tới cô ta. Nhưng không sao, chỉ cần thời gian, mình sẽ khiến anh ấy hiểu ai mới là người thực sự đáng trân trọng.”
Nụ cười bạch liên hoàn mỹ lại hiện lên trên gương mặt cô.
⸻
Tịnh Lam đứng một bên, hừ lạnh:
— Một đám giả tạo.
Bạn thân bên cạnh nhỏ giọng kéo tay Tịnh Lam:
— Lam, lần này đừng gây chuyện ở chỗ đông người nữa, cậu bị khiển trách lần nữa là phiền đấy.
Tịnh Lam lườm một cái nhưng cũng đành nén lại.
⸻
Chuyến bay cất cánh, mang theo một đoàn học sinh đến nước ngoài.
⸻
Tại khách sạn học viện quốc tế, nơi diễn ra buổi giao lưu chính thức.
Không khí nơi đây còn phô trương hơn bữa tiệc trong nước. Các gia tộc quốc tế, học sinh thiên tài, tầng lớp kế thừa tụ hội.
⸻
Buổi tối ngày đầu tiên, trong hội trường giao lưu.
Chu Thanh Nghiên đứng giữa đám đông, bộ đầm xanh nhạt đơn giản nhưng lại cực kỳ thu hút ánh nhìn nhờ vẻ mong manh yếu đuối. Cô khiêm tốn trò chuyện với các vị tài phiệt quốc tế, được không ít bậc trưởng bối khen ngợi.
“Cô ta bắt đầu thu hút thế lực quốc tế rồi…”
An Tư Ngọc đứng phía xa, ánh mắt trầm lặng quan sát.
“Đây chính là bước đệm để về sau Chu Thanh Nghiên có được chỗ đứng vững chắc, đủ mạnh để về nước lật đổ tất cả.”
“Nhưng lần này… tôi sẽ phá hỏng nhịp điệu quen thuộc đó.”
⸻
Đột nhiên, phía cửa hội trường, một nhân vật bất ngờ xuất hiện.
Lưu Phong.
Không ai trong đám học sinh biết rõ thân phận thật sự của hắn, chỉ biết rằng hắn là khách mời từ giới tài chính quốc tế, đại diện tập đoàn hợp tác nước ngoài — cũng chính là thế lực ngầm do hắn kiểm soát.
Lưu Phong thong thả bước vào, ánh mắt lướt nhanh qua hội trường. Khi bắt gặp Chu Thanh Nghiên đang tươi cười dịu dàng tiếp khách, hắn hơi nheo mắt lại.
Lúc này, trong lòng Lưu Phong không còn thứ cảm giác mềm yếu như năm đó.
“Xem kìa, em vẫn giỏi diễn trò trước mặt người khác như vậy.”
⸻
Rồi ánh mắt hắn bất ngờ dừng lại trên An Tư Ngọc — người đứng bên cạnh bàn tiệc hoa quả, yên lặng như chẳng liên quan đến ván cờ náo nhiệt kia.
“Là cô gái đó…”
“Bản lĩnh giữ mình thực sự khác biệt.”
⸻
An Tư Ngọc cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang dò xét mình, quay đầu nhìn về phía Lưu Phong. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc rất ngắn.
“Biến số lớn chính thức xuất hiện.” — Cô thầm siết nhẹ ly rượu trong tay.
Lần đầu tiên, Lưu Phong và An Tư Ngọc có màn “đυ.ng mặt” chính thức.
⸻
Và chính từ chuyến đi này, ván cờ sẽ hoàn toàn bước sang một giai đoạn nguy hiểm hơn.
6
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
