0 chữ
Chương 19
Chap 19: Phản công
Minh Kỳ — sáng hôm sau.
Trên các diễn đàn nội bộ, loạt bài đăng vu vạ nhắm vào An Tư Ngọc bất ngờ đồng loạt… biến mất.
Không chỉ các bài đăng, mà toàn bộ các tài khoản ẩn danh phát tán tin đồn đều bị khóa sạch sẽ, dấu vết gần như bị quét trơn tru.
⸻
Đám nữ sinh đang nhiệt tình bàn tán cũng dần chuyển thành thì thầm:
• “Ủa, bài đăng hôm qua bị xóa sạch rồi hả?”
• “Chắc có thế lực nào đứng sau xử lý rồi…”
• “Xem ra An Tư Ngọc không đơn giản thật.”
• “Lưu Phong chắc đã ra tay…”
• “Chỉ cần nhìn cách dọn dẹp tin đồn là biết rồi.”
⸻
Chu Thanh Nghiên nghe tin ngay trong giờ ra chơi. Đôi mắt cô tối lại.
“Nhanh hơn mình dự đoán.”
“Rốt cuộc Lưu Phong vẫn ra tay sao? Hay là An Tư Ngọc tự làm?”
⸻
Nhưng điều khiến cô bất an hơn chính là… phản ứng của Đặng Quân.
⸻
Chiều hôm đó, trong giờ tự học.
Lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài, Đặng Quân chủ động đến tìm An Tư Ngọc ở phòng thư viện.
Anh đứng trước bàn học, nhìn cô vài giây rồi mới lên tiếng:
— Cậu xử lý nhanh thật.
An Tư Ngọc ngẩng đầu lên, bình thản:
— Phải biết bảo vệ thanh danh của mình, đặc biệt là ở nơi dư luận nhạy cảm như Minh Kỳ.
Đặng Quân nhíu mày, trầm ngâm vài giây:
— Cậu… thực sự không cần bất cứ ai hỗ trợ?
Ánh mắt anh như có gì đó phức tạp khó gọi tên — nửa nghi hoặc, nửa khó chịu.
⸻
An Tư Ngọc vẫn mỉm cười nhẹ:
— Tôi không muốn ai phải đứng ra vì mình, kể cả cậu, kể cả Lưu Phong.
Câu trả lời thẳng thắn, không né tránh, nhưng cũng chẳng hoàn toàn phủ nhận.
⸻
Đặng Quân nhìn cô thật lâu.
“Cô ấy… đã thực sự thay đổi đến mức có thể đối mặt với tất cả như vậy.”
“Nhưng chính sự tự chủ này lại khiến tôi ngày càng không nắm bắt được cô ấy nữa.”
⸻
Ở phía xa góc thư viện, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ thu hết cảnh tượng vào trong mắt.
“Không ổn. Đặng Quân càng ngày càng dao động.”
“Ngay cả thế cân bằng trước đây — thiện cảm dành cho mình dựa trên quá khứ quen biết — cũng bắt đầu lung lay.”
⸻
Cùng lúc đó, tại Lưu thị.
Trợ lý cung kính báo cáo:
— An tiểu thư vừa ra lệnh thanh toán toàn bộ các tài khoản phát tán tin đồn thông qua bên truyền thông thứ ba. Chúng ta chưa cần trực tiếp can thiệp.
Lưu Phong nhấc ly rượu, ánh mắt dần tối lại:
— Rất tốt. Cô ấy không chọn trốn sau thế lực tôi — mà tự mình phản công.
“Càng mạnh, càng muốn chiếm hữu.”
“Cô giỏi thật đấy, An Tư Ngọc.”
⸻
Tối hôm đó, điện thoại An Tư Ngọc rung lên — tin nhắn từ Lưu Phong:
“Cô làm tôi càng ngày càng hứng thú. Nhưng đừng quên, càng giỏi kiểm soát, lúc vỡ giới hạn sẽ càng thú vị hơn.”
⸻
An Tư Ngọc nhìn dòng tin nhắn, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó tả:
“Hắn đang dần kéo mình vào ván cờ quyền lực nguy hiểm đó.”
“Nếu một bước chệch, có thể sẽ rơi hẳn vào vùng kiểm soát của hắn.”
⸻
Nhưng ngay cả khi biết nguy hiểm đang tới gần, cô vẫn nhấn gửi lại dòng phản hồi:
“Tôi mong xem thử, ai sẽ là người mất kiểm soát trước.”
⸻
Lưu Phong nhận được tin, khóe môi nhếch lên đầy tàn nhẫn lẫn kí©h thí©ɧ.
“Rất tốt. Cô bắt đầu chơi rồi đấy, An Tư Ngọc.”
⸻
Ở phía khác, Chu Thanh Nghiên ném mạnh ly nước xuống sàn, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ:
“Không thể để thế này tiếp diễn!”
“An Tư Ngọc… tôi sẽ cho cô biết, phá tôi thì cái giá phải trả không hề nhẹ.”
Trên các diễn đàn nội bộ, loạt bài đăng vu vạ nhắm vào An Tư Ngọc bất ngờ đồng loạt… biến mất.
Không chỉ các bài đăng, mà toàn bộ các tài khoản ẩn danh phát tán tin đồn đều bị khóa sạch sẽ, dấu vết gần như bị quét trơn tru.
⸻
Đám nữ sinh đang nhiệt tình bàn tán cũng dần chuyển thành thì thầm:
• “Ủa, bài đăng hôm qua bị xóa sạch rồi hả?”
• “Chắc có thế lực nào đứng sau xử lý rồi…”
• “Xem ra An Tư Ngọc không đơn giản thật.”
• “Lưu Phong chắc đã ra tay…”
• “Chỉ cần nhìn cách dọn dẹp tin đồn là biết rồi.”
⸻
Chu Thanh Nghiên nghe tin ngay trong giờ ra chơi. Đôi mắt cô tối lại.
“Nhanh hơn mình dự đoán.”
“Rốt cuộc Lưu Phong vẫn ra tay sao? Hay là An Tư Ngọc tự làm?”
⸻
Nhưng điều khiến cô bất an hơn chính là… phản ứng của Đặng Quân.
Chiều hôm đó, trong giờ tự học.
Lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài, Đặng Quân chủ động đến tìm An Tư Ngọc ở phòng thư viện.
Anh đứng trước bàn học, nhìn cô vài giây rồi mới lên tiếng:
— Cậu xử lý nhanh thật.
An Tư Ngọc ngẩng đầu lên, bình thản:
— Phải biết bảo vệ thanh danh của mình, đặc biệt là ở nơi dư luận nhạy cảm như Minh Kỳ.
Đặng Quân nhíu mày, trầm ngâm vài giây:
— Cậu… thực sự không cần bất cứ ai hỗ trợ?
Ánh mắt anh như có gì đó phức tạp khó gọi tên — nửa nghi hoặc, nửa khó chịu.
⸻
An Tư Ngọc vẫn mỉm cười nhẹ:
— Tôi không muốn ai phải đứng ra vì mình, kể cả cậu, kể cả Lưu Phong.
Câu trả lời thẳng thắn, không né tránh, nhưng cũng chẳng hoàn toàn phủ nhận.
⸻
Đặng Quân nhìn cô thật lâu.
“Cô ấy… đã thực sự thay đổi đến mức có thể đối mặt với tất cả như vậy.”
⸻
Ở phía xa góc thư viện, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ thu hết cảnh tượng vào trong mắt.
“Không ổn. Đặng Quân càng ngày càng dao động.”
“Ngay cả thế cân bằng trước đây — thiện cảm dành cho mình dựa trên quá khứ quen biết — cũng bắt đầu lung lay.”
⸻
Cùng lúc đó, tại Lưu thị.
Trợ lý cung kính báo cáo:
— An tiểu thư vừa ra lệnh thanh toán toàn bộ các tài khoản phát tán tin đồn thông qua bên truyền thông thứ ba. Chúng ta chưa cần trực tiếp can thiệp.
Lưu Phong nhấc ly rượu, ánh mắt dần tối lại:
— Rất tốt. Cô ấy không chọn trốn sau thế lực tôi — mà tự mình phản công.
“Càng mạnh, càng muốn chiếm hữu.”
“Cô giỏi thật đấy, An Tư Ngọc.”
⸻
Tối hôm đó, điện thoại An Tư Ngọc rung lên — tin nhắn từ Lưu Phong:
⸻
An Tư Ngọc nhìn dòng tin nhắn, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó tả:
“Hắn đang dần kéo mình vào ván cờ quyền lực nguy hiểm đó.”
“Nếu một bước chệch, có thể sẽ rơi hẳn vào vùng kiểm soát của hắn.”
⸻
Nhưng ngay cả khi biết nguy hiểm đang tới gần, cô vẫn nhấn gửi lại dòng phản hồi:
“Tôi mong xem thử, ai sẽ là người mất kiểm soát trước.”
⸻
Lưu Phong nhận được tin, khóe môi nhếch lên đầy tàn nhẫn lẫn kí©h thí©ɧ.
“Rất tốt. Cô bắt đầu chơi rồi đấy, An Tư Ngọc.”
⸻
Ở phía khác, Chu Thanh Nghiên ném mạnh ly nước xuống sàn, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ:
“Không thể để thế này tiếp diễn!”
“An Tư Ngọc… tôi sẽ cho cô biết, phá tôi thì cái giá phải trả không hề nhẹ.”
5
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
