0 chữ
Chương 17
Chap 17: Vùng giao nhau nguy hiểm
Tại trường Minh Kỳ — sáng thứ Hai.
Không khí trong lớp học dường như dày đặc hơn mọi khi.
Dù mọi người vẫn chăm chỉ học tập, chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, nhưng dưới lớp mặt yên ổn ấy, các tin đồn ngày càng lan nhanh như nấm sau mưa.
⸻
• “Nghe nói gần đây Lưu thị đặc biệt quan tâm tới An gia.”
• “An Tư Ngọc còn được mời dự các sự kiện cấp cao của Lưu Phong.”
• “Có khi nào họ đang âm thầm đẩy mạnh liên minh? Nếu thật thế, địa vị của An gia sẽ vượt xa các gia tộc cùng lứa luôn ấy.”
⸻
Tịnh Lam ngồi nghe những lời đồn đó, sắc mặt vô cùng khó chịu.
— Đúng là biết giả bộ! Từ bao giờ mà nó trở nên thân cận với cả Lưu Phong vậy chứ?
Bạn thân của cô nhỏ giọng khuyên:
— Lam, cậu đừng tự đắc lôi chuyện An Tư Ngọc ra nữa. Giờ cô ấy đang lên nhanh lắm, động vào không khéo tự chuốc họa đấy.
Tịnh Lam siết chặt ngón tay, cảm xúc trong lòng như một ngọn núi lửa nén lại:
“Trước kia là Đặng Quân, bây giờ đến cả Lưu Phong… tại sao mọi thứ tốt đẹp đều xoay quanh cô ta?”
⸻
Ở dãy bàn trước, Chu Thanh Nghiên giả vờ ghi bài, nhưng tai vẫn nghe rõ từng câu đàm tiếu.
“Mình đang dần mất thế trận.”
“Nếu Lưu Phong hoàn toàn nghiêng về phía An Tư Ngọc, thì tất cả mạng lưới mình dày công xây dựng sẽ sụp đổ như quân cờ domino.”
⸻
Sau giờ học, trong thư viện trường.
Đặng Quân bước tới bàn học nơi An Tư Ngọc đang ngồi.
— Cậu có bận không?
An Tư Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi bất ngờ:
— Không, cậu cần gì?
Đặng Quân nhìn cô vài giây, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chuyển giọng:
— Chỉ muốn nhắc, gần đây đám người trong trường bàn tán hơi quá mức… Nếu có chuyện gì bất tiện, có thể nói với tôi.
An Tư Ngọc khẽ mỉm cười:
— Cảm ơn. Nhưng tôi vẫn xoay sở được.
⸻
Ánh mắt Đặng Quân tối lại thoáng chốc.
“Rõ ràng cô ấy đã thay đổi rất nhiều.”
“Không còn là cô gái từng chạy theo tôi, bám vào hôn ước nữa.”
“Vậy mà càng như thế… lại càng khiến tôi không thể rời mắt.”
⸻
Cùng lúc đó, tại Lưu thị.
Trợ lý đưa báo cáo mới cho Lưu Phong:
— Mọi tin đồn xung quanh An tiểu thư đã được kiểm soát ở mức an toàn. Nhưng Chu Thanh Nghiên đang lặng lẽ gia tăng áp lực trong nội bộ trường học.
— Cô ta bắt đầu lợi dụng đám nữ sinh trung lập để khuếch đại dư luận, ám chỉ rằng An tiểu thư muốn dùng quyền lực liên minh tài phiệt để chèn ép bạn học.
⸻
Lưu Phong nhếch môi:
— Vẫn giở lại chiêu bài cũ — dùng dư luận để bào mòn lòng tin.
“Nhưng An Tư Ngọc… cô ta sẽ không dễ bị kéo theo kịch bản cũ.”
⸻
Tối hôm đó, trong căn phòng trên tầng cao khu biệt thự Lưu Phong.
Lần đầu tiên, hắn mời riêng An Tư Ngọc đến biệt thự, danh nghĩa “tham khảo dự án hợp tác.”
Không khí trong phòng rộng lớn lại như ngưng đọng ngay từ khi cửa đóng lại.
⸻
Lưu Phong đứng trước mặt cô, rất gần.
— Cô không sợ sao? Đến chỗ tôi một mình thế này.
An Tư Ngọc không hề lùi bước, ánh mắt vững vàng:
— Nếu tôi sợ, đã không tới.
— Nhưng cũng hy vọng Lưu tiên sinh hiểu ranh giới của sự tôn trọng.
⸻
Lưu Phong khẽ cười, cúi thấp đầu, hơi thở lướt nhẹ qua bên tai cô:
— Vấn đề là… mỗi lần cô tự đặt ra giới hạn, tôi lại càng có hứng thú thử xem cô có thể giữ được nó bao lâu.
⸻
Khoảng cách giữa họ lúc này chỉ cách nhau nửa nhịp thở.
Lần đầu tiên, An Tư Ngọc cảm nhận rõ từng rung động nhỏ chạy dọc sống lưng.
Hơi ấm người đàn ông quyền lực nguy hiểm trước mặt cô vừa áp bức, vừa đầy sức hút nguyên thủy.
“Nguy hiểm.”
“Rất nguy hiểm.”
⸻
Thế nhưng, dù đôi má nóng bừng vì khoảng cách quá gần, An Tư Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn:
— Vậy thì… chúc Lưu tiên sinh may mắn trong những lần thử thách tiếp theo.
Cô lùi lại nửa bước, duy trì giới hạn.
⸻
Lưu Phong nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tối lại sâu hơn bao giờ hết.
“Cô ta… không dễ gãy.”
“Cũng chính vì thế… càng muốn kéo sâu cô ta vào ván cờ quyền lực và ham muốn không lối thoát này.”
Không khí trong lớp học dường như dày đặc hơn mọi khi.
Dù mọi người vẫn chăm chỉ học tập, chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, nhưng dưới lớp mặt yên ổn ấy, các tin đồn ngày càng lan nhanh như nấm sau mưa.
⸻
• “Nghe nói gần đây Lưu thị đặc biệt quan tâm tới An gia.”
• “An Tư Ngọc còn được mời dự các sự kiện cấp cao của Lưu Phong.”
• “Có khi nào họ đang âm thầm đẩy mạnh liên minh? Nếu thật thế, địa vị của An gia sẽ vượt xa các gia tộc cùng lứa luôn ấy.”
⸻
Tịnh Lam ngồi nghe những lời đồn đó, sắc mặt vô cùng khó chịu.
— Đúng là biết giả bộ! Từ bao giờ mà nó trở nên thân cận với cả Lưu Phong vậy chứ?
Bạn thân của cô nhỏ giọng khuyên:
— Lam, cậu đừng tự đắc lôi chuyện An Tư Ngọc ra nữa. Giờ cô ấy đang lên nhanh lắm, động vào không khéo tự chuốc họa đấy.
“Trước kia là Đặng Quân, bây giờ đến cả Lưu Phong… tại sao mọi thứ tốt đẹp đều xoay quanh cô ta?”
⸻
Ở dãy bàn trước, Chu Thanh Nghiên giả vờ ghi bài, nhưng tai vẫn nghe rõ từng câu đàm tiếu.
“Mình đang dần mất thế trận.”
“Nếu Lưu Phong hoàn toàn nghiêng về phía An Tư Ngọc, thì tất cả mạng lưới mình dày công xây dựng sẽ sụp đổ như quân cờ domino.”
⸻
Sau giờ học, trong thư viện trường.
Đặng Quân bước tới bàn học nơi An Tư Ngọc đang ngồi.
— Cậu có bận không?
An Tư Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi bất ngờ:
— Không, cậu cần gì?
Đặng Quân nhìn cô vài giây, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chuyển giọng:
— Chỉ muốn nhắc, gần đây đám người trong trường bàn tán hơi quá mức… Nếu có chuyện gì bất tiện, có thể nói với tôi.
— Cảm ơn. Nhưng tôi vẫn xoay sở được.
⸻
Ánh mắt Đặng Quân tối lại thoáng chốc.
“Rõ ràng cô ấy đã thay đổi rất nhiều.”
“Không còn là cô gái từng chạy theo tôi, bám vào hôn ước nữa.”
“Vậy mà càng như thế… lại càng khiến tôi không thể rời mắt.”
⸻
Cùng lúc đó, tại Lưu thị.
Trợ lý đưa báo cáo mới cho Lưu Phong:
— Mọi tin đồn xung quanh An tiểu thư đã được kiểm soát ở mức an toàn. Nhưng Chu Thanh Nghiên đang lặng lẽ gia tăng áp lực trong nội bộ trường học.
— Cô ta bắt đầu lợi dụng đám nữ sinh trung lập để khuếch đại dư luận, ám chỉ rằng An tiểu thư muốn dùng quyền lực liên minh tài phiệt để chèn ép bạn học.
⸻
Lưu Phong nhếch môi:
— Vẫn giở lại chiêu bài cũ — dùng dư luận để bào mòn lòng tin.
“Nhưng An Tư Ngọc… cô ta sẽ không dễ bị kéo theo kịch bản cũ.”
Tối hôm đó, trong căn phòng trên tầng cao khu biệt thự Lưu Phong.
Lần đầu tiên, hắn mời riêng An Tư Ngọc đến biệt thự, danh nghĩa “tham khảo dự án hợp tác.”
Không khí trong phòng rộng lớn lại như ngưng đọng ngay từ khi cửa đóng lại.
⸻
Lưu Phong đứng trước mặt cô, rất gần.
— Cô không sợ sao? Đến chỗ tôi một mình thế này.
An Tư Ngọc không hề lùi bước, ánh mắt vững vàng:
— Nếu tôi sợ, đã không tới.
— Nhưng cũng hy vọng Lưu tiên sinh hiểu ranh giới của sự tôn trọng.
⸻
Lưu Phong khẽ cười, cúi thấp đầu, hơi thở lướt nhẹ qua bên tai cô:
— Vấn đề là… mỗi lần cô tự đặt ra giới hạn, tôi lại càng có hứng thú thử xem cô có thể giữ được nó bao lâu.
⸻
Khoảng cách giữa họ lúc này chỉ cách nhau nửa nhịp thở.
Lần đầu tiên, An Tư Ngọc cảm nhận rõ từng rung động nhỏ chạy dọc sống lưng.
Hơi ấm người đàn ông quyền lực nguy hiểm trước mặt cô vừa áp bức, vừa đầy sức hút nguyên thủy.
“Nguy hiểm.”
“Rất nguy hiểm.”
⸻
Thế nhưng, dù đôi má nóng bừng vì khoảng cách quá gần, An Tư Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn:
— Vậy thì… chúc Lưu tiên sinh may mắn trong những lần thử thách tiếp theo.
Cô lùi lại nửa bước, duy trì giới hạn.
⸻
Lưu Phong nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tối lại sâu hơn bao giờ hết.
“Cô ta… không dễ gãy.”
“Cũng chính vì thế… càng muốn kéo sâu cô ta vào ván cờ quyền lực và ham muốn không lối thoát này.”
6
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
