TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

"Trưởng phòng Ngô là người ủng hộ thị trưởng." Anh nhắc đến Ngô Khả Nhân, người phụ trách trước đây: "Y tế Vũ trụ là một tập đoàn khổng lồ, với hàng chục ngàn nhân viên. Tòa thị chính muốn đảm bảo mọi chuyển giao đều diễn ra suôn sẻ, tránh gây xáo trộn."

Lộc Lộ nhấp nháy mắt, lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt mình đang đứng giữa một xoáy nước quyền lực.

Cô cầm thìa xúc một miếng kem, khẽ nói: "Tôi sẽ cân nhắc kỹ... Mà này, lương của công chức là bao nhiêu? Có được xem là cao không?"

Lâm Phán đáp: "Thu nhập trung bình của người lao động phổ thông khoảng 3.000 tinh tệ. Lương tháng của tôi là 4.500, cộng thêm phụ cấp thì khoảng 100.000 tinh tệ mỗi năm. Còn giáo sư đại học, bác sĩ nổi tiếng hay MC truyền hình thì mức lương dao động từ 200.000 đến 500.000 tinh tệ một năm. Chỉ có những người đứng đầu trong ngành mới chạm tới mức thu nhập hàng triệu."

Lộc Lộ sững sờ: "Vậy thì bữa ăn này không hề rẻ."

"Đúng vậy." Anh mỉm cười, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch: "Nhờ phúc của cô đấy."

Lộc Lộ nhíu mày, lòng bỗng dâng lên chút hối hận vì đã tiêu xài quá tay. Nghe nói những người trúng số thường dễ phung phí tài sản, chỉ vài năm sau là trắng tay. Liệu khối tài sản khổng lồ của cô có chịu chung số phận?

Hơn một vạn tinh tệ cho một bữa ăn, so với hàng trăm tỷ thì chẳng đáng là bao, nhưng nếu đặt cạnh mức thu nhập của người khác, lại thấy thật xa xỉ.

Thật rối rắm.

Cô cầm thìa định múc thêm một muỗng súp gà để tự an ủi, nhưng khóe mắt bất chợt bắt gặp một bóng dáng thanh tú đang dừng lại bên cạnh bàn.

"Chào cô, Lộc Lộ." Một cô gái lớn hơn cô hai, ba tuổi chìa tay ra thân thiện: "Tôi là Đông Phương Nhạc."

Lộc Lộ ngẩng đầu, nhìn người đối diện – vị tiểu thư thứ ba của nhà Đông Phương. Mái tóc ngắn màu nâu đỏ, làn da trắng, đôi mắt nâu, chiếc áo ren đen kết hợp với chân váy da, tất cả đều toát lên vẻ đẹp pha trộn giữa các dòng máu.

"Chào cô, tôi là Lộc Lộ." Cô vừa đáp lại, vừa thầm than trong lòng. Một bữa ăn xa hoa như thế này, cái giá phải trả dường như không chỉ là tiền bạc, mà còn là những điều khác nữa.

Quả nhiên, tiêu xài bốc đồng không bao giờ là ý hay.

"Gặp nhau là duyên, trò chuyện vài câu nhé?" Đông Phương Nhạc thẳng thắn, nụ cười tự nhiên. "Tôi có vài điều muốn nói với cô."

Lộc Lộ làm sao từ chối được? Vị trí ngồi ngắm cảnh đêm lộng lẫy này, cái giá phải trả nằm ngay trước mắt: "Được thôi, mời ngồi."

Lâm Phán nghe vậy, lập tức đứng dậy nhường chỗ: "Tôi ra quầy bar pha cho cô một ly đồ uống."

"Cảm ơn anh." Lộc Lộ gật đầu, rồi quay sang dặn: "Nhân tiện, gọi thêm vài phần bánh mang về giúp tôi nhé."

"Được." Lâm Phán rời đi, nhường không gian lại cho hai cô gái trẻ, đều là những người nắm giữ khối tài sản khổng lồ.

Đông Phương Nhạc ngồi xuống, hai tay chống cằm, ánh mắt đầy nét tinh nghịch và hồn nhiên của một thiếu nữ: "Thế giới mới thế nào?" Cô ta khẽ hất cằm, chỉ về phía thành phố rực rỡ ánh đèn ngoài cửa sổ: "Chào mừng cô đến với thời đại không gian!"

"Tuyệt lắm." Lộc Lộ gật đầu đồng tình: "Con người thật phi thường."

"Chinh phục đồng loại, chinh phục thiên nhiên, chinh phục cả không gian." Đông Phương Nhạc nhịp nhịp ngón tay, như đang chơi một giai điệu Beethoven: "Chúng ta không bao giờ ngừng tiến về phía trước, không bao giờ chấp nhận thua cuộc."

Lộc Lộ nhấp một ngụm cola, thử dò hỏi: "Nhưng con người mãi mãi không thể chinh phục bệnh tật và cái chết."

"Nhưng thời gian thì có thể." Đông Phương Nhạc bật cười, đôi gò má ửng hồng tràn đầy sức sống. "Cô Lộc, cô là một kỳ tích. Tôi luôn mong chờ được gặp cô."

Lộc Lộ nghiêng đầu, tò mò: "Tại sao cô lại nói vậy?"

"Xin thứ lỗi, tôi không có ý gì khác, nhưng điều này thực sự rất đặc biệt, đáng để chia sẻ với chính nhân vật chính." Đông Phương Nhạc nhận ly champagne từ người phục vụ, nhấm nháp một cách nhàn nhã: "Hồi nhỏ, tôi từng lén mẹ mình, lẻn vào phòng đông lạnh. Ở đó, tôi đã nhìn thấy cô, cũng như những người khác đang chìm trong giấc ngủ đông. Các cô trông chẳng khác gì người vừa chợp mắt, dù đã qua mấy trăm năm... Tôi tò mò về câu chuyện của các cô, nên đã nói với mẹ rằng, nếu sau này có ai tỉnh lại, tôi nhất định phải hỏi họ về thế giới xưa cũ. Mặt trời và sao Tử Dương có thực sự giống nhau không? Các cô có cảm thấy cô đơn không?"

Lộc Lộ hiếu kỳ hỏi: "Rồi sao? Có bao nhiêu người đã tỉnh lại?"

"Trong suốt hơn mười năm, chỉ có mình cô." Đông Phương Nhạc đáp, ánh mắt đầy ý vị: "Việc đánh thức người bị đông lạnh không hề dễ dàng. Nó tiềm ẩn nhiều rủi ro, như bệnh tật phát sinh khi tự nhiên hồi phục, tổn thương não, hoặc thậm chí là những vấn đề tâm lý hậu kỳ."

Cô ta nhún vai, rồi nói ra điều quan trọng nhất trong hôm nay: "Vì thế, chị cả của tôi không đồng ý. Chỉ có tôi kiên quyết muốn thử."

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.