0 chữ
Chương 79
Chương 79
Cuộc trò chuyện kéo dài chừng nửa tiếng, đến mức Tô Mặc cũng thấy chán muốn ngủ, cuối cùng hai bên mới kết thúc.
Maeda Kentou phất tay gọi vài tên tay sai, ra hiệu gì đó, lát sau từ trong một nhà kho cách đó không xa liền có người đẩy ra một chiếc xe chất đầy khoáng sản.
“Hửm? Là diêm tiêu đã qua xử lý rồi sao?”
Những khối khoáng màu trắng ngà, pha chút vàng đất nhạt, dù nhìn qua ống nhòm Tô Mặc cũng cảm nhận được độ tinh khiết cao đến đáng sợ.
So với mấy thứ như phân hay nướ© ŧıểυ lên men để làm diêm tiêu, loại khoáng sản này mới thực sự là báu vật giúp một đế chế quân sự trỗi dậy.
Kobold thì còn nể nang Maeda đôi chút, nhưng hai tên tay sai người thật việc thật kia thì không có phúc phần đó.
Từ xa, Tô Mặc thấy rõ bọn Kobold liên tục quát tháo, giương oai giễu võ, còn hai gã kia thì ngoan ngoãn chịu đựng, không dám hé răng phản kháng.
“Làm người mà sống đến mức này… thì đúng là mất sạch tự trọng. Chỉ còn biết cắm đầu cầu mong sống thêm được ngày nào hay ngày đó.”
Tô Mặc khẽ điều chỉnh lại dòng sát ý đang trào dâng trong lòng, lặng lẽ đứng dậy, từ từ rút lui.
Kế hoạch tiếp theo, anh đã vẽ sẵn trong đầu.
Đội Kobold ban nãy đến đây, chín phần mười là nhận nhiệm vụ vận chuyển lô hàng diêm tiêu này về thành.
“Xem ra tên thủ lĩnh Kobold cũng không ngu, biết rằng trong doanh trại ngoài rìa này mà để nhiều hàng nguy hiểm như thuốc nổ thì kiểu gì sớm muộn cũng sinh phản loạn.”
“Tiếc là… đám Kobold này có lẽ đang mang cả xe hàng về giao thẳng cho mình đây!””
Tô Mặc khẽ bật cười lạnh. Đợi khi đã ra khỏi tầm quan sát, anh liền đứng thẳng người, quay đầu phóng đi theo lối bọn Kobold đã đến ban nãy.
Chuyện lựa chọn ấy à? Chỉ có trẻ con mới cần chọn!
Mình đây, lấy hết!
Lô hàng diêm tiêu này là của mình.
Mạng của tụi Kobold, cũng là của mình!
...
“Lẹ tay lẹ chân lên! Nếu để đại nhân Daug trách tội, tao cũng không cứu nổi cái mạng chó của tụi bây đâu!”
Nhìn đội Kobold chở hàng rời đi, Maeda Kentou lau mồ hôi trán, hất cằm quát tháo mấy tên tay sai bên cạnh.
Với cơ chế phiên dịch của hệ thống trò chơi, chỉ cần là chủng người, tất cả đều có thể hiểu rõ lời nhau nói.
“Dạ vâng, Maeda đại nhân!”, hai tên tay sai liền răm rắp đứng nghiêm, cúi gập người một góc chín mươi độ, cung kính đến mức tởm lợm.
“Ha… đúng là chó được dạy dỗ!”
Maeda cười khẽ một cái, tỏ ra hài lòng, rồi nói tiếp:
“Ừm… Anh Hùng, chuyện tao bảo mày tìm thêm người trong bảng chat tiến triển sao rồi? Gần đây có ai mới lọt lưới chưa?”
Vừa nghe tới đó, gã đứng bên trái tên là Anh Hùng liền run lên như cầy sấy, mặt tái mét, cố gắng nói:
“Maeda đại nhân… dạo gần đây khu vực quanh đây tụi em đã dụ gần hết rồi. Với lại… hôm kia, hai thằng chó kia lỡ lộ tin, nên giờ mọi người bắt đầu cảnh giác hơn rồi… tụi em…”
Nghe xong, mặt Maeda bỗng tối sầm, tung thẳng một cú đá như trời giáng vào ngực Anh Hùng.
“Tao nói bao nhiêu lần rồi, ở đây không được gọi chúng nó là ‘thằng chó’! Phải gọi là ‘Đại nhân chó’! Mày là heo à? Không hiểu tiếng người đúng không?!”
“Nếu còn tái phạm, tao cho mày xuống địa ngục gặp hai thằng ngu hôm trước luôn!”
Bị đá lăn ra đất, Anh Hùng ôm ngực, mồ hôi tuôn như tắm, mặt mày tái mét đau đớn, nhưng không dám rên lên nửa lời.
Thấy bộ dạng đáng thương đó, Maeda Kentou gật đầu lạnh lùng, rồi quay sang người còn lại:
“Marshall, đi theo tao vào trong!”
Nói xong, hắn quay lưng đi thẳng vào căn phòng phía sau. Marshall không nói lời nào, khuôn mặt trống rỗng, vô cảm… lặng lẽ bước theo.
Trong căn phòng tối om, chỉ có một khung cửa sổ nhỏ bằng cái đầu người hắt vào chút ánh sáng yếu ớt.
Marshall đứng giữa bóng tối, không thể nhìn rõ nét mặt của Maeda Kentou đang ngồi trước bàn.
Một lúc sau...
“Tao bảo mày giấu hàng... xử lý tới đâu rồi?”
“...D-đã xong rồi ạ. Tôi không dám lấy nhiều, chỉ tranh thủ lúc mấy tên pháp sư ngủ… lén lấy từng ít một. Giờ chắc được gần một ký rồi!”
“Tốt lắm!”, Trong bóng tối vang lên giọng cười gần như không thể kìm nén nổi sự phấn khích của Maeda.
“Còn chuyện mày điều tra vị trí căn cứ của tên Tô Mặc thì sao?”
Nghe đến cái tên đó, Marshall gần như muốn khóc, giọng run rẩy:
“Maeda đại nhân… hôm trước tôi cố tình điều đám Kobold đi chỗ khác, chỉ để lại hai đội trinh sát đi về hướng căn cứ Tô Mặc... Nhưng đến giờ đã hơn một ngày trôi qua, vẫn chưa có tin tức gì cả… e là…”
“Hử?”
“Anh em tôi thật sự không dám tới gần! Tên Tô Mặc đó ra tay tàn độc, gϊếŧ người như cắt cỏ. Căn cứ hắn lại quá an toàn… chúng tôi đến đó chỉ có chết thôi!”
Maeda nghe vậy, đầu tiên là nhíu mày tỏ vẻ phiền não, nhưng chỉ chớp mắt sau đã nở ra nụ cười hiểm độc, đầy toan tính.
Tiếng cười hắn phát ra khiến người ta rợn sống lưng, dù trời ngoài kia đang nắng chang chang, Marshall vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.
“Cái đống tao bảo mày giấu, mày tưởng tao để ngắm chắc?”
“Tao có nguồn tin rồi. Chỉ cần đặt nó đúng chỗ, không cần đánh, không cần nổ súng, cũng có thể mở toang cái “pháo đài vững chắc” của hắn ta.”
“Lúc đó, đừng nói căn cứ nó xây bằng đá, kể cả là bê tông cốt thép, nếu mày làm đúng lời tao, cái gọi là “khu trú ẩn số một thế giới” cũng chỉ là... một nấm mồ đẹp đẽ mà thôi.”
“Đến khi đó, tao chỉ cần vào lấy lõi căn cứ của nó…”
“Hahaha! Với bí mật trong tay tao, đám chó Kobold này cũng chỉ đáng liếʍ dép chứ đừng nói to tiếng!”
Maeda cười ha hả, mồm thì bảo không được gọi Kobold là chó, vậy mà chính hắn lại văng ra mấy câu sỉ nhục đầy thô tục.
Marshall vô thức cau mày tỏ vẻ khinh bỉ, nhưng rất nhanh, gương mặt hắn đông cứng lại.
“À đúng rồi, chuyện tao bảo mày thăm dò nội tình trong thành Kobold thì sao rồi?”
Maeda vừa cười điên loạn vừa đứng dậy, bước tới chiếc giường gỗ đơn kê sát khung cửa, rồi nhìn ra bên ngoài.
Hắn không hề lo lắng có ai nghe thấy. Bọn Kobold không hiểu tiếng người, nên hắn tha hồ âm mưu ngay trong lòng đất địch.
“Chúng tôi đã vào thành ba lần, nhưng chỉ lên được đến tầng 3. Tầng 4 và 5 đều không thể tiếp cận.”
“Tôi nghi ngờ... có thể chúng đang cất giữ thuốc súng ở đó, hoặc cũng có thể là nơi che giấu bí mật lớn nào đó...”
Nói xong, Marshall rút từ trong người ra một mảnh giấy vàng cuộn tròn, cung kính dâng lên.
Maeda Kentou phất tay gọi vài tên tay sai, ra hiệu gì đó, lát sau từ trong một nhà kho cách đó không xa liền có người đẩy ra một chiếc xe chất đầy khoáng sản.
“Hửm? Là diêm tiêu đã qua xử lý rồi sao?”
Những khối khoáng màu trắng ngà, pha chút vàng đất nhạt, dù nhìn qua ống nhòm Tô Mặc cũng cảm nhận được độ tinh khiết cao đến đáng sợ.
So với mấy thứ như phân hay nướ© ŧıểυ lên men để làm diêm tiêu, loại khoáng sản này mới thực sự là báu vật giúp một đế chế quân sự trỗi dậy.
Kobold thì còn nể nang Maeda đôi chút, nhưng hai tên tay sai người thật việc thật kia thì không có phúc phần đó.
Từ xa, Tô Mặc thấy rõ bọn Kobold liên tục quát tháo, giương oai giễu võ, còn hai gã kia thì ngoan ngoãn chịu đựng, không dám hé răng phản kháng.
Tô Mặc khẽ điều chỉnh lại dòng sát ý đang trào dâng trong lòng, lặng lẽ đứng dậy, từ từ rút lui.
Kế hoạch tiếp theo, anh đã vẽ sẵn trong đầu.
Đội Kobold ban nãy đến đây, chín phần mười là nhận nhiệm vụ vận chuyển lô hàng diêm tiêu này về thành.
“Xem ra tên thủ lĩnh Kobold cũng không ngu, biết rằng trong doanh trại ngoài rìa này mà để nhiều hàng nguy hiểm như thuốc nổ thì kiểu gì sớm muộn cũng sinh phản loạn.”
“Tiếc là… đám Kobold này có lẽ đang mang cả xe hàng về giao thẳng cho mình đây!””
Tô Mặc khẽ bật cười lạnh. Đợi khi đã ra khỏi tầm quan sát, anh liền đứng thẳng người, quay đầu phóng đi theo lối bọn Kobold đã đến ban nãy.
Mình đây, lấy hết!
Lô hàng diêm tiêu này là của mình.
Mạng của tụi Kobold, cũng là của mình!
...
“Lẹ tay lẹ chân lên! Nếu để đại nhân Daug trách tội, tao cũng không cứu nổi cái mạng chó của tụi bây đâu!”
Nhìn đội Kobold chở hàng rời đi, Maeda Kentou lau mồ hôi trán, hất cằm quát tháo mấy tên tay sai bên cạnh.
Với cơ chế phiên dịch của hệ thống trò chơi, chỉ cần là chủng người, tất cả đều có thể hiểu rõ lời nhau nói.
“Dạ vâng, Maeda đại nhân!”, hai tên tay sai liền răm rắp đứng nghiêm, cúi gập người một góc chín mươi độ, cung kính đến mức tởm lợm.
“Ha… đúng là chó được dạy dỗ!”
Maeda cười khẽ một cái, tỏ ra hài lòng, rồi nói tiếp:
“Ừm… Anh Hùng, chuyện tao bảo mày tìm thêm người trong bảng chat tiến triển sao rồi? Gần đây có ai mới lọt lưới chưa?”
“Maeda đại nhân… dạo gần đây khu vực quanh đây tụi em đã dụ gần hết rồi. Với lại… hôm kia, hai thằng chó kia lỡ lộ tin, nên giờ mọi người bắt đầu cảnh giác hơn rồi… tụi em…”
Nghe xong, mặt Maeda bỗng tối sầm, tung thẳng một cú đá như trời giáng vào ngực Anh Hùng.
“Tao nói bao nhiêu lần rồi, ở đây không được gọi chúng nó là ‘thằng chó’! Phải gọi là ‘Đại nhân chó’! Mày là heo à? Không hiểu tiếng người đúng không?!”
“Nếu còn tái phạm, tao cho mày xuống địa ngục gặp hai thằng ngu hôm trước luôn!”
Bị đá lăn ra đất, Anh Hùng ôm ngực, mồ hôi tuôn như tắm, mặt mày tái mét đau đớn, nhưng không dám rên lên nửa lời.
Thấy bộ dạng đáng thương đó, Maeda Kentou gật đầu lạnh lùng, rồi quay sang người còn lại:
“Marshall, đi theo tao vào trong!”
Nói xong, hắn quay lưng đi thẳng vào căn phòng phía sau. Marshall không nói lời nào, khuôn mặt trống rỗng, vô cảm… lặng lẽ bước theo.
Trong căn phòng tối om, chỉ có một khung cửa sổ nhỏ bằng cái đầu người hắt vào chút ánh sáng yếu ớt.
Marshall đứng giữa bóng tối, không thể nhìn rõ nét mặt của Maeda Kentou đang ngồi trước bàn.
Một lúc sau...
“Tao bảo mày giấu hàng... xử lý tới đâu rồi?”
“...D-đã xong rồi ạ. Tôi không dám lấy nhiều, chỉ tranh thủ lúc mấy tên pháp sư ngủ… lén lấy từng ít một. Giờ chắc được gần một ký rồi!”
“Tốt lắm!”, Trong bóng tối vang lên giọng cười gần như không thể kìm nén nổi sự phấn khích của Maeda.
“Còn chuyện mày điều tra vị trí căn cứ của tên Tô Mặc thì sao?”
Nghe đến cái tên đó, Marshall gần như muốn khóc, giọng run rẩy:
“Maeda đại nhân… hôm trước tôi cố tình điều đám Kobold đi chỗ khác, chỉ để lại hai đội trinh sát đi về hướng căn cứ Tô Mặc... Nhưng đến giờ đã hơn một ngày trôi qua, vẫn chưa có tin tức gì cả… e là…”
“Hử?”
“Anh em tôi thật sự không dám tới gần! Tên Tô Mặc đó ra tay tàn độc, gϊếŧ người như cắt cỏ. Căn cứ hắn lại quá an toàn… chúng tôi đến đó chỉ có chết thôi!”
Maeda nghe vậy, đầu tiên là nhíu mày tỏ vẻ phiền não, nhưng chỉ chớp mắt sau đã nở ra nụ cười hiểm độc, đầy toan tính.
Tiếng cười hắn phát ra khiến người ta rợn sống lưng, dù trời ngoài kia đang nắng chang chang, Marshall vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.
“Cái đống tao bảo mày giấu, mày tưởng tao để ngắm chắc?”
“Tao có nguồn tin rồi. Chỉ cần đặt nó đúng chỗ, không cần đánh, không cần nổ súng, cũng có thể mở toang cái “pháo đài vững chắc” của hắn ta.”
“Lúc đó, đừng nói căn cứ nó xây bằng đá, kể cả là bê tông cốt thép, nếu mày làm đúng lời tao, cái gọi là “khu trú ẩn số một thế giới” cũng chỉ là... một nấm mồ đẹp đẽ mà thôi.”
“Đến khi đó, tao chỉ cần vào lấy lõi căn cứ của nó…”
“Hahaha! Với bí mật trong tay tao, đám chó Kobold này cũng chỉ đáng liếʍ dép chứ đừng nói to tiếng!”
Maeda cười ha hả, mồm thì bảo không được gọi Kobold là chó, vậy mà chính hắn lại văng ra mấy câu sỉ nhục đầy thô tục.
Marshall vô thức cau mày tỏ vẻ khinh bỉ, nhưng rất nhanh, gương mặt hắn đông cứng lại.
“À đúng rồi, chuyện tao bảo mày thăm dò nội tình trong thành Kobold thì sao rồi?”
Maeda vừa cười điên loạn vừa đứng dậy, bước tới chiếc giường gỗ đơn kê sát khung cửa, rồi nhìn ra bên ngoài.
Hắn không hề lo lắng có ai nghe thấy. Bọn Kobold không hiểu tiếng người, nên hắn tha hồ âm mưu ngay trong lòng đất địch.
“Chúng tôi đã vào thành ba lần, nhưng chỉ lên được đến tầng 3. Tầng 4 và 5 đều không thể tiếp cận.”
“Tôi nghi ngờ... có thể chúng đang cất giữ thuốc súng ở đó, hoặc cũng có thể là nơi che giấu bí mật lớn nào đó...”
Nói xong, Marshall rút từ trong người ra một mảnh giấy vàng cuộn tròn, cung kính dâng lên.
14
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
