0 chữ
Chương 54
Chương 54
“À há, già mà còn chảnh. Được rồi, cho mày nếm tí ‘luật hình sự Trung Hoa’ vậy.”
Thấy tên kia còn ngẩng cao đầu, Tô Mặc cũng chẳng khách sáo.
Rầm! Một cú đấm cực gọn, thẳng bụng.
Đông~ Ông~~
Không hiểu sao, Tô Mặc cảm thấy mình ra đòn mạnh hơn bình thường.
Kobold dính đòn chưa đầy 0.1 giây, nước mắt bắn ra, miệng tru như heo bị chọc tiết:
“Auuuuu gu gu gu gâu gâu!”
“Phục chưa?”
Không thấy hắn trả lời, Tô Mặc lại thêm một cú:
RẦM!
“Gâu gâu gâu! Gu gu gu guuuuu!”
Sau hai cú đấm trời giáng, tên kobold cuối cùng cũng hiểu ra cái gọi là "thế cục mạnh ai nấy sống".
Nếu không bị trói, chắc đã quỳ xuống dập đầu van xin rồi.
Ở một bên, Oreo ngẩng cao đầu tự hào.
Dù phải ngước nhìn kobold, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự coi thường!
“Ủa? Mày còn dám lườm tao?”
BỐP!
Một đấm!
Quả đúng là kiểu “ba quyền của nông dân đánh ra có chút ngọt ngào”, cú này khiến tên kobold lập tức ngoan như cún, vừa tru vừa gật đầu lia lịa, ra hiệu là đầu hàng, đầu hàng!
Thế nhưng… Tô Mặc vẫn không nể nang, lại tặng thêm một đấm nữa!
“Xin lỗi nhé, tao không uống Nongfu Spring, tao thích nước Yibao cơ!”
(2 loại nước TQ - câu này mang nghĩa cà khịa.)
“Gâu ha gâu ha!!”
Oreo đang nằm bên cạnh nghe vậy thì cười ngặt nghẽo, thở không ra hơi, mắt nhìn tên kobold đáng thương như đang xem tấu hài cấp cao.
“Oreo, mày dịch cho nó nghe đi, ‘bất ngờ không, con chó’ nghĩa là thế nào!”
Nhìn vẻ mặt méo xệch của tên kobold, Tô Mặc cuối cùng cũng hạ hoả, như trút được cục tức đè nén trong lòng.
Tên này bề ngoài trông ngoan ngoãn, nhưng từ ánh mắt đến biểu cảm đều toát lên sự khinh thường, không chỉ với Oreo, mà cả với Tô Mặc cũng có vẻ xem thường.
Lễ nghĩa không ăn thua? Vậy thì lễ trước, đấm sau.
May mà sau bốn cú đấm, tên kobold cuối cùng cũng chịu ngoan hơn nhiều.
"Hỏi nó đến đây làm gì? Có phải cố ý đến tìm tao không?"
"Gâu gâu gâu gâu!"
"Gâu u u gâu xì gâu..."
Tô Mặc nhìn hai bên cãi nhau như đang… dịch từ tiếng địa phương sang tiếng phổ thông, chỉ biết ôm đầu ngồi xuống chờ.
Một câu đơn giản thôi, mà Oreo phải mất tận 4–5 phút “giao tiếp”.
"Gâu?"
"Ý mày là… nó không phải đến tìm tao?"
Thấy Oreo lắc đầu và vẻ mặt tên kobold không giống như đang nói dối, Tô Mặc lại thấy đau đầu.
"Hỏi nó, tại sao lén lút lục lọi trong bụi cây gần căn cứ?"
Tô Mặc ban đầu tưởng bọn kobold lần theo dấu vết để tìm mình. Ai ngờ... không phải?
Chẳng lẽ...
“Mình lo xa quá rồi chăng…”
“Có khi đám kobold chia ra nhiều nhóm tìm kiếm thứ gì đó, mà mình lại vớ trúng đúng một đội trong số đó?”
Suy nghĩ một lát, Tô Mặc kiên nhẫn đợi kết quả.
Lần này thì lâu hơn hẳn, gần mười phút, đến mức Oreo sủa khô cả họng mới moi ra được thông tin.
“Gâu…”
“Gâu!”
Thấy Tô Mặc không hiểu, Oreo dứt khoát chạy tới đống đồ lặt vặt, bới tung lên rồi ngoạm ra một cây gậy gỗ, chính là “đũa phép” của tên kobold!
“Cây gậy này có gì à? Mà hệ thống chẳng quét được thuộc tính gì luôn mà?”
Tô Mặc cầm lên, đưa dưới bóng đèn kiểm tra kỹ.
Trước đây ở Khu trú ẩn số 2, anh cũng từng soi cây gậy này, từng ước mơ “thần thánh” là vung lên là ra lửa…
Nhưng ngoài việc trông ngầu ra thì nó chẳng có tý phép nào cả.
Nhưng giờ, nhờ Oreo chỉ điểm, Tô Mặc lại phát hiện có gì đó lạ.
Phần đầu gậy có một cái lỗ nhỏ, như bị bịt lại bằng nút gỗ, nhìn kiểu gì cũng không giống tự nhiên mọc ra.
Đưa gậy sát mũi, Tô Mặc phẩy tay tạo gió để gom mùi lại.
“Mùi này…”
Một cảm giác quen thuộc như ký ức ngủ quên bị đánh thức.
Tô Mặc bắt đầu lần mò giữa thân gậy, và ở gần cuối, tìm được một cái nút nhỏ như công tắc.
Ấn nhẹ một cái, phần đầu gậy bật mở, hương khí bên trong càng nồng hơn gấp bội.
“Đây là… thuốc nổ à?”
Hay chính xác hơn, thuốc súng đen!
Anh cẩn thận đổ mấy hạt màu đen từ cây gậy lên mặt bàn.
Một mùi lưu huỳnh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
“Cái gọi là ‘Hỏa cầu thuật’ của bọn kobold… hóa ra lại phải dùng thuốc súng đen ư?”
Phát hiện này khiến Tô Mặc há hốc mồm.
Trước đó ở Khu trú ẩn số 2, anh từng thấy pháp sư kobold phải múa may cái gậy phép rồi mới bắn được cầu lửa.
Tưởng đâu là động tác tung phép, hoặc cây gậy có khả năng kích hoạt ma thuật.
Ai ngờ... hóa ra tụi này tôn trọng khoa học vậy luôn?
“Vậy… cái thứ mà tụi nó đang tìm kiếm... chính là thuốc súng đen à?”
Nghe thấy Tô Mặc lầm bầm, Oreo gật đầu liên tục, ra hiệu suy đoán hoàn toàn chính xác.
Tên kobold bị trói chặt kia, thấy Tô Mặc đổ ra thuốc súng, cũng co rúm người lại, rồi bắt đầu bi bô giải thích bằng thứ tiếng chẳng ai hiểu nổi.
Tô Mặc không quan tâm đến màn đối thoại của Oreo và tên kia, mà mở bảng điều khiển game, bật chức năng quét tài nguyên, rồi tick chọn nguyên liệu dùng để chế thuốc súng đen.
【Thông báo】: Phát hiện mỏ lưu huỳnh cỡ nhỏ cách người chơi 465 mét về hướng Đông Nam.
【Lượt quét hôm nay: 2/3.】
“Quả nhiên, tụi nó mò tới là vì cái mỏ lưu huỳnh này.”
Tô Mặc ngồi đó, mặt không cảm xúc, đầu óc lại đang chạy băng băng.
Ở thời hiện đại, quy trình tách chiết lưu huỳnh đã được cải tiến hàng chục lần.
Thậm chí có thể tách từ dầu mỏ bằng phương pháp chưng cất, cracking, thu hồi từ nước thải công nghiệp chứa sulfur...
Còn ngày xưa? Nếu muốn có lưu huỳnh:
Một là đào thẳng mỏ lưu huỳnh tự nhiên như cái ngay gần khu trú ẩn.
Hai là nung chảy quặng pyrit để chiết xuất.
Kobold mà biết cách tìm mỏ lưu huỳnh, chứng tỏ chúng đã bước một chân vào ngưỡng cửa của “khoa học sơ cấp” rồi.
Rất có thể, bọn chúng đã hiểu rằng trộn lưu huỳnh, than và muối diêm theo tỉ lệ nhất định, có thể tạo ra thứ tăng sức công phá, mà qua “pháp thuật” sẽ khuếch đại thành hỏa cầu.
“Gâu?”
Oreo đúng lúc đó chạy lại, kết thúc cuộc “phiên dịch kéo dài”, ra hiệu đã xong.
Nó chỉ vào đống thuốc súng Tô Mặc vừa đổ ra, rồi chỉ ra phía xa, rồi lại chỉ vào tên kobold.
“Ý mày là… hắn ta sẵn sàng dẫn mình đến nơi bọn kobold khai thác tài nguyên?”
Oreo gật mạnh.
“Ở đây tao có lưu huỳnh rồi, nhưng muốn làm thuốc súng đen thì còn thiếu muối diêm, mà muối diêm chính là kali nitrat, thành phần chính của… quặng nitrat.”
“Có thể… bộ tộc kobold của hắn đã phát hiện được mỏ nitrat quy mô lớn rồi!”
"Đi không nhỉ..."
Tô Mặc trầm ngâm.
Thấy tên kia còn ngẩng cao đầu, Tô Mặc cũng chẳng khách sáo.
Rầm! Một cú đấm cực gọn, thẳng bụng.
Đông~ Ông~~
Không hiểu sao, Tô Mặc cảm thấy mình ra đòn mạnh hơn bình thường.
Kobold dính đòn chưa đầy 0.1 giây, nước mắt bắn ra, miệng tru như heo bị chọc tiết:
“Auuuuu gu gu gu gâu gâu!”
“Phục chưa?”
Không thấy hắn trả lời, Tô Mặc lại thêm một cú:
RẦM!
“Gâu gâu gâu! Gu gu gu guuuuu!”
Sau hai cú đấm trời giáng, tên kobold cuối cùng cũng hiểu ra cái gọi là "thế cục mạnh ai nấy sống".
Nếu không bị trói, chắc đã quỳ xuống dập đầu van xin rồi.
Ở một bên, Oreo ngẩng cao đầu tự hào.
Dù phải ngước nhìn kobold, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự coi thường!
“Ủa? Mày còn dám lườm tao?”
BỐP!
Một đấm!
Thế nhưng… Tô Mặc vẫn không nể nang, lại tặng thêm một đấm nữa!
“Xin lỗi nhé, tao không uống Nongfu Spring, tao thích nước Yibao cơ!”
(2 loại nước TQ - câu này mang nghĩa cà khịa.)
“Gâu ha gâu ha!!”
Oreo đang nằm bên cạnh nghe vậy thì cười ngặt nghẽo, thở không ra hơi, mắt nhìn tên kobold đáng thương như đang xem tấu hài cấp cao.
“Oreo, mày dịch cho nó nghe đi, ‘bất ngờ không, con chó’ nghĩa là thế nào!”
Nhìn vẻ mặt méo xệch của tên kobold, Tô Mặc cuối cùng cũng hạ hoả, như trút được cục tức đè nén trong lòng.
Tên này bề ngoài trông ngoan ngoãn, nhưng từ ánh mắt đến biểu cảm đều toát lên sự khinh thường, không chỉ với Oreo, mà cả với Tô Mặc cũng có vẻ xem thường.
May mà sau bốn cú đấm, tên kobold cuối cùng cũng chịu ngoan hơn nhiều.
"Hỏi nó đến đây làm gì? Có phải cố ý đến tìm tao không?"
"Gâu gâu gâu gâu!"
"Gâu u u gâu xì gâu..."
Tô Mặc nhìn hai bên cãi nhau như đang… dịch từ tiếng địa phương sang tiếng phổ thông, chỉ biết ôm đầu ngồi xuống chờ.
Một câu đơn giản thôi, mà Oreo phải mất tận 4–5 phút “giao tiếp”.
"Gâu?"
"Ý mày là… nó không phải đến tìm tao?"
Thấy Oreo lắc đầu và vẻ mặt tên kobold không giống như đang nói dối, Tô Mặc lại thấy đau đầu.
"Hỏi nó, tại sao lén lút lục lọi trong bụi cây gần căn cứ?"
Tô Mặc ban đầu tưởng bọn kobold lần theo dấu vết để tìm mình. Ai ngờ... không phải?
Chẳng lẽ...
“Mình lo xa quá rồi chăng…”
“Có khi đám kobold chia ra nhiều nhóm tìm kiếm thứ gì đó, mà mình lại vớ trúng đúng một đội trong số đó?”
Lần này thì lâu hơn hẳn, gần mười phút, đến mức Oreo sủa khô cả họng mới moi ra được thông tin.
“Gâu…”
“Gâu!”
Thấy Tô Mặc không hiểu, Oreo dứt khoát chạy tới đống đồ lặt vặt, bới tung lên rồi ngoạm ra một cây gậy gỗ, chính là “đũa phép” của tên kobold!
“Cây gậy này có gì à? Mà hệ thống chẳng quét được thuộc tính gì luôn mà?”
Tô Mặc cầm lên, đưa dưới bóng đèn kiểm tra kỹ.
Trước đây ở Khu trú ẩn số 2, anh cũng từng soi cây gậy này, từng ước mơ “thần thánh” là vung lên là ra lửa…
Nhưng ngoài việc trông ngầu ra thì nó chẳng có tý phép nào cả.
Nhưng giờ, nhờ Oreo chỉ điểm, Tô Mặc lại phát hiện có gì đó lạ.
Phần đầu gậy có một cái lỗ nhỏ, như bị bịt lại bằng nút gỗ, nhìn kiểu gì cũng không giống tự nhiên mọc ra.
Đưa gậy sát mũi, Tô Mặc phẩy tay tạo gió để gom mùi lại.
“Mùi này…”
Một cảm giác quen thuộc như ký ức ngủ quên bị đánh thức.
Tô Mặc bắt đầu lần mò giữa thân gậy, và ở gần cuối, tìm được một cái nút nhỏ như công tắc.
Ấn nhẹ một cái, phần đầu gậy bật mở, hương khí bên trong càng nồng hơn gấp bội.
“Đây là… thuốc nổ à?”
Hay chính xác hơn, thuốc súng đen!
Anh cẩn thận đổ mấy hạt màu đen từ cây gậy lên mặt bàn.
Một mùi lưu huỳnh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
“Cái gọi là ‘Hỏa cầu thuật’ của bọn kobold… hóa ra lại phải dùng thuốc súng đen ư?”
Phát hiện này khiến Tô Mặc há hốc mồm.
Trước đó ở Khu trú ẩn số 2, anh từng thấy pháp sư kobold phải múa may cái gậy phép rồi mới bắn được cầu lửa.
Tưởng đâu là động tác tung phép, hoặc cây gậy có khả năng kích hoạt ma thuật.
Ai ngờ... hóa ra tụi này tôn trọng khoa học vậy luôn?
“Vậy… cái thứ mà tụi nó đang tìm kiếm... chính là thuốc súng đen à?”
Nghe thấy Tô Mặc lầm bầm, Oreo gật đầu liên tục, ra hiệu suy đoán hoàn toàn chính xác.
Tên kobold bị trói chặt kia, thấy Tô Mặc đổ ra thuốc súng, cũng co rúm người lại, rồi bắt đầu bi bô giải thích bằng thứ tiếng chẳng ai hiểu nổi.
Tô Mặc không quan tâm đến màn đối thoại của Oreo và tên kia, mà mở bảng điều khiển game, bật chức năng quét tài nguyên, rồi tick chọn nguyên liệu dùng để chế thuốc súng đen.
【Thông báo】: Phát hiện mỏ lưu huỳnh cỡ nhỏ cách người chơi 465 mét về hướng Đông Nam.
【Lượt quét hôm nay: 2/3.】
“Quả nhiên, tụi nó mò tới là vì cái mỏ lưu huỳnh này.”
Tô Mặc ngồi đó, mặt không cảm xúc, đầu óc lại đang chạy băng băng.
Ở thời hiện đại, quy trình tách chiết lưu huỳnh đã được cải tiến hàng chục lần.
Thậm chí có thể tách từ dầu mỏ bằng phương pháp chưng cất, cracking, thu hồi từ nước thải công nghiệp chứa sulfur...
Còn ngày xưa? Nếu muốn có lưu huỳnh:
Một là đào thẳng mỏ lưu huỳnh tự nhiên như cái ngay gần khu trú ẩn.
Hai là nung chảy quặng pyrit để chiết xuất.
Kobold mà biết cách tìm mỏ lưu huỳnh, chứng tỏ chúng đã bước một chân vào ngưỡng cửa của “khoa học sơ cấp” rồi.
Rất có thể, bọn chúng đã hiểu rằng trộn lưu huỳnh, than và muối diêm theo tỉ lệ nhất định, có thể tạo ra thứ tăng sức công phá, mà qua “pháp thuật” sẽ khuếch đại thành hỏa cầu.
“Gâu?”
Oreo đúng lúc đó chạy lại, kết thúc cuộc “phiên dịch kéo dài”, ra hiệu đã xong.
Nó chỉ vào đống thuốc súng Tô Mặc vừa đổ ra, rồi chỉ ra phía xa, rồi lại chỉ vào tên kobold.
“Ý mày là… hắn ta sẵn sàng dẫn mình đến nơi bọn kobold khai thác tài nguyên?”
Oreo gật mạnh.
“Ở đây tao có lưu huỳnh rồi, nhưng muốn làm thuốc súng đen thì còn thiếu muối diêm, mà muối diêm chính là kali nitrat, thành phần chính của… quặng nitrat.”
“Có thể… bộ tộc kobold của hắn đã phát hiện được mỏ nitrat quy mô lớn rồi!”
"Đi không nhỉ..."
Tô Mặc trầm ngâm.
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
