0 chữ
Chương 52
Chương 52
Tiện tay (mồm), nó còn ngoạm luôn cây gậy phép trên đất của hắn.
Màn “đánh hội đồng” đúng nghĩa đen, Oreo thực hiện một cách cực kỳ hả hê.
Tô Mặc từ xa đi tới, vừa nhìn thấy cảnh đó, vừa cười bất lực:
“Con này ngoài mặt không nói, mà trong lòng ôm cục tức to bằng cái nhà luôn ấy chứ. Cũng phải thôi, lông của nó bị bọn kia đốt sạch rồi còn gì.”
Tô Mặc bước đi thoải mái, đầy tự tin.
Đây không phải là sự chủ quan, mà là niềm tin chính đáng vào thực lực của bản thân, và sự an toàn tuyệt đối mà cây nỏ điện mang lại.
Với thứ vũ khí có thể hạ gục kẻ địch từ khoảng cách hơn trăm mét thế này, thì mấy hỏa cầu của kobold chẳng khác nào mấy quả lựu đạn... mà lại còn không ném xa được.
Tên pháp sư kobold, bị ghim chặt, bị Oreo "tặng" thêm một cú đá vào mặt, giờ đã lơ mơ, gần như mất hết nhận thức.
Thấy Tô Mặc từ xa đi tới, hắn càng tuyệt vọng hơn, lập tức nhắm tịt mắt lại.
“Gâu...”
Một tiếng rên khe khẽ bật ra từ miệng.
Trong đầu hắn, hình ảnh Tô Mặc lúc này đã hóa thân thành một tử thần chân chính.
Một con người... xuất hiện từ trong bóng tối, có thể tàn sát cả nhóm kobold chỉ bằng một mình, không hề dùng ma pháp, mà còn mạnh hơn cả ma pháp.
“Làm sao một kobold yếu ớt như mình có thể chống lại thứ ác thần như thế chứ...”
Thậm chí, hắn còn nhớ lại lời người cha đã mất từng dặn:
“Nếu có ngày con gặp một cường giả loài người trong truyền thuyết, tuyệt đối đừng lao vào ngay... bọn họ đáng sợ lắm!”
Những ký ức cuối cùng, như đoạn phim tua nhanh, hiện lên trong đầu hắn...
Cuộc tàn sát mà hắn từng tham gia tại làng loài người mấy hôm trước, có lẽ, đến lúc phải trả giá rồi.
Hắn biết rõ... đây chính là hồi ức cuối cùng trước khi chết.
Nhưng rồi, nơi cuống họng khô khốc đang rỉ máu, bỗng có một dòng nước mát rượi chảy vào.
Dòng nước ấy lan khắp người, khiến máu nơi cánh tay dừng lại, l*иg ngực đang bỏng rát cũng dịu xuống.
Pháp sư kobold kinh ngạc mở mắt...
“Trời... nắm đấm này to như hỏa cầu vậy...”
Với một ý nghĩ cuối cùng đầy ngớ ngẩn như thế, hắn “hạnh phúc” ngất đi.
"Thằng pháp sư kobold này chắc có vấn đề thần kinh, bị mình đóng đinh xuống đất rồi mà còn ngồi cười ngu ngơ là sao?"
Sau khi rót một ít nước sinh lực vào miệng để cứu mạng nó, Tô Mặc thấy tên này vẫn còn cười như lên đồng, liền tiện tay tặng luôn cho nó một cú đấm cho nó tỉnh lại mà nhìn rõ tình hình.
"Oreo, lại đây làm việc. Trông chừng nó, đừng để nó tỉnh dậy!"
Nhận được mệnh lệnh, Oreo vô cùng hào hứng.
Khuôn mặt trắng đen như tranh vẽ của nó ánh lên vẻ vui sướиɠ đến lạ thường.
Trong thế giới của nó, được canh giữ kẻ đã "phá mặt" mình, có khi còn sướиɠ hơn ăn một bữa tiệc lớn.
"Năm con kobold, mà rơi ra tới ba rương gỗ, một rương đồng, gϊếŧ mấy con này đúng là có lời ghê!"
Thời gian trôi qua, sau khi mấy con kobold bị bắn chết được hệ thống trong game xác nhận là đã "chết hẳn", đám rương loot mới rơi ra.
Không rõ vì sao, tên pháp sư Kobold tiên bị bắn chết lần này chỉ rơi ra rương đồng, chứ không phải rương bạc như trước.
Tô Mặc hơi tiếc, nhưng vẫn gom hết rương lại bắt đầu mở.
【Thông báo】Bạn nhận được: Nước khoáng Wahaha 500ml x2.
【Thông báo】Bạn nhận được: Bình xịt ớt 30ml x1.
【Thông báo】Bạn nhận được: Dầu ăn thực vật 5L x1.
【Thông báo】Bạn nhận được: Một túi hạt giống hoa tiêu.
【Thông báo】Bạn nhận được: Một chiếc ván trượt.
"Wow, trúng dầu ăn này, hàng ngon luôn!"
Mấy món còn lại được cho vào không gian lưu trữ, riêng chai dầu ăn có in hình con cá vàng nổi bật được Tô Mặc lấy ra, ngắm nghía dưới ánh mặt trời.
Dưới nắng chiều, dầu ăn ánh lên màu vàng óng như dát vàng.
"Chờ rau trong ruộng mọc lên là có thể xào nấu rồi… đến lúc đó làm thêm tô mì nữa..."
“Không được, hôm nay phải nấu ngay một tô mì bò chan dầu ớt mới được, ai chịu nổi cơ chứ!”
Chỉ cần nghĩ tới mùi thơm ngào ngạt của dầu ớt chan lên tô mì bò, miệng Tô Mặc đã tự động tiết nước bọt.
Bụng vốn không đói, giờ cũng bắt đầu réo ầm lên.
Tâm trạng vui vẻ, ánh mắt Tô Mặc nhìn đám kobold chết nằm la liệt dưới đất càng thêm phấn khích.
"Bọn kobold này, đúng là kho báu sống của mình!"
Rút từ không gian ra cái xẻng, Tô Mặc tìm một góc khuất, bắt đầu đào hố.
Tuy việc chôn xác này chẳng có tác dụng thực tế gì, nhưng ít nhất cũng giúp làm chậm quá trình bị kobold khác phát hiện dấu vết.
Huống chi... bọn kobold nhìn cũng hơi giống người, để vậy nhìn cũng ghê ghê.
Lần này đã có kinh nghiệm từ lần trước, Tô Mặc đào nhanh hơn nhiều.
Chỉ vài nhát xẻng đã có một cái hố to hơn lần trước.
Kéo từng xác kobold bỏ xuống hố, Tô Mặc còn lôi cả hai cái thùng gỗ đựng xác kobold từ khu di tích ra, thảy xuống luôn rồi lấp đất lại.
Cả người anh lúc này như một nông dân chăm chỉ đang canh tác trên mảnh đất cằn cỗi.
Mồ hôi chảy từng giọt trên trán, thấm vào đất, hòa thành bùn.
Tận thế này, không chỉ mạng người như cỏ rác. Ngay cả quái vật, cũng không thoát được quy luật mạnh được yếu thua.
Xong xuôi mọi việc, Tô Mặc rút ra sợi dây thừng cỏ dài 3 mét, bắt đầu công cuộc... trói hàng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Cuối cùng quấn đủ năm vòng, từ đầu đến chân, biến tên pháp sư kobold thành một cái "bánh chưng".
Tô Mặc hài lòng gật đầu.
Oreo đứng bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu theo.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, bóng lưng của một người và một chó kéo dài ra, như thể trở thành nhân vật chính duy nhất của vùng đất này.
...
"Á... khát quá... đau quá... sao tay mình không còn cảm giác gì nữa vậy..."
Một làn sương mù hỗn độn dâng lên trong đầu Mondi, pháp sư kobold.
Hắn cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu như đeo đá, nhìn ra phía trước...
Một màu đen... nhưng rất sạch.
Đó là ấn tượng đầu tiên của hắn về nơi mình đang ở.
Một hang động đá, không hề có mùi hôi của pháo đài kobold như trước, mà ngược lại, còn phảng phất mùi thơm tự nhiên của đất và ánh nắng.
Mondi chật vật quay đầu nhìn về phía phát sáng duy nhất trong bóng tối.
“Cái gì đang phát sáng vậy? Tại sao ánh sáng lại dịu dàng đến thế…”
Một vật thể nhỏ chỉ to cỡ nắm tay đang phát ra ánh sáng ấm áp trong đêm tối tĩnh mịch, chiếu sáng một góc hang động, đồng thời...
Chiếu sáng người đàn ông như tử thần kia.
Màn “đánh hội đồng” đúng nghĩa đen, Oreo thực hiện một cách cực kỳ hả hê.
Tô Mặc từ xa đi tới, vừa nhìn thấy cảnh đó, vừa cười bất lực:
“Con này ngoài mặt không nói, mà trong lòng ôm cục tức to bằng cái nhà luôn ấy chứ. Cũng phải thôi, lông của nó bị bọn kia đốt sạch rồi còn gì.”
Tô Mặc bước đi thoải mái, đầy tự tin.
Đây không phải là sự chủ quan, mà là niềm tin chính đáng vào thực lực của bản thân, và sự an toàn tuyệt đối mà cây nỏ điện mang lại.
Với thứ vũ khí có thể hạ gục kẻ địch từ khoảng cách hơn trăm mét thế này, thì mấy hỏa cầu của kobold chẳng khác nào mấy quả lựu đạn... mà lại còn không ném xa được.
Tên pháp sư kobold, bị ghim chặt, bị Oreo "tặng" thêm một cú đá vào mặt, giờ đã lơ mơ, gần như mất hết nhận thức.
“Gâu...”
Một tiếng rên khe khẽ bật ra từ miệng.
Trong đầu hắn, hình ảnh Tô Mặc lúc này đã hóa thân thành một tử thần chân chính.
Một con người... xuất hiện từ trong bóng tối, có thể tàn sát cả nhóm kobold chỉ bằng một mình, không hề dùng ma pháp, mà còn mạnh hơn cả ma pháp.
“Làm sao một kobold yếu ớt như mình có thể chống lại thứ ác thần như thế chứ...”
Thậm chí, hắn còn nhớ lại lời người cha đã mất từng dặn:
“Nếu có ngày con gặp một cường giả loài người trong truyền thuyết, tuyệt đối đừng lao vào ngay... bọn họ đáng sợ lắm!”
Những ký ức cuối cùng, như đoạn phim tua nhanh, hiện lên trong đầu hắn...
Cuộc tàn sát mà hắn từng tham gia tại làng loài người mấy hôm trước, có lẽ, đến lúc phải trả giá rồi.
Nhưng rồi, nơi cuống họng khô khốc đang rỉ máu, bỗng có một dòng nước mát rượi chảy vào.
Dòng nước ấy lan khắp người, khiến máu nơi cánh tay dừng lại, l*иg ngực đang bỏng rát cũng dịu xuống.
Pháp sư kobold kinh ngạc mở mắt...
“Trời... nắm đấm này to như hỏa cầu vậy...”
Với một ý nghĩ cuối cùng đầy ngớ ngẩn như thế, hắn “hạnh phúc” ngất đi.
"Thằng pháp sư kobold này chắc có vấn đề thần kinh, bị mình đóng đinh xuống đất rồi mà còn ngồi cười ngu ngơ là sao?"
Sau khi rót một ít nước sinh lực vào miệng để cứu mạng nó, Tô Mặc thấy tên này vẫn còn cười như lên đồng, liền tiện tay tặng luôn cho nó một cú đấm cho nó tỉnh lại mà nhìn rõ tình hình.
"Oreo, lại đây làm việc. Trông chừng nó, đừng để nó tỉnh dậy!"
Khuôn mặt trắng đen như tranh vẽ của nó ánh lên vẻ vui sướиɠ đến lạ thường.
Trong thế giới của nó, được canh giữ kẻ đã "phá mặt" mình, có khi còn sướиɠ hơn ăn một bữa tiệc lớn.
"Năm con kobold, mà rơi ra tới ba rương gỗ, một rương đồng, gϊếŧ mấy con này đúng là có lời ghê!"
Thời gian trôi qua, sau khi mấy con kobold bị bắn chết được hệ thống trong game xác nhận là đã "chết hẳn", đám rương loot mới rơi ra.
Không rõ vì sao, tên pháp sư Kobold tiên bị bắn chết lần này chỉ rơi ra rương đồng, chứ không phải rương bạc như trước.
Tô Mặc hơi tiếc, nhưng vẫn gom hết rương lại bắt đầu mở.
【Thông báo】Bạn nhận được: Nước khoáng Wahaha 500ml x2.
【Thông báo】Bạn nhận được: Bình xịt ớt 30ml x1.
【Thông báo】Bạn nhận được: Dầu ăn thực vật 5L x1.
【Thông báo】Bạn nhận được: Một túi hạt giống hoa tiêu.
【Thông báo】Bạn nhận được: Một chiếc ván trượt.
"Wow, trúng dầu ăn này, hàng ngon luôn!"
Mấy món còn lại được cho vào không gian lưu trữ, riêng chai dầu ăn có in hình con cá vàng nổi bật được Tô Mặc lấy ra, ngắm nghía dưới ánh mặt trời.
Dưới nắng chiều, dầu ăn ánh lên màu vàng óng như dát vàng.
"Chờ rau trong ruộng mọc lên là có thể xào nấu rồi… đến lúc đó làm thêm tô mì nữa..."
“Không được, hôm nay phải nấu ngay một tô mì bò chan dầu ớt mới được, ai chịu nổi cơ chứ!”
Chỉ cần nghĩ tới mùi thơm ngào ngạt của dầu ớt chan lên tô mì bò, miệng Tô Mặc đã tự động tiết nước bọt.
Bụng vốn không đói, giờ cũng bắt đầu réo ầm lên.
Tâm trạng vui vẻ, ánh mắt Tô Mặc nhìn đám kobold chết nằm la liệt dưới đất càng thêm phấn khích.
"Bọn kobold này, đúng là kho báu sống của mình!"
Rút từ không gian ra cái xẻng, Tô Mặc tìm một góc khuất, bắt đầu đào hố.
Tuy việc chôn xác này chẳng có tác dụng thực tế gì, nhưng ít nhất cũng giúp làm chậm quá trình bị kobold khác phát hiện dấu vết.
Huống chi... bọn kobold nhìn cũng hơi giống người, để vậy nhìn cũng ghê ghê.
Lần này đã có kinh nghiệm từ lần trước, Tô Mặc đào nhanh hơn nhiều.
Chỉ vài nhát xẻng đã có một cái hố to hơn lần trước.
Kéo từng xác kobold bỏ xuống hố, Tô Mặc còn lôi cả hai cái thùng gỗ đựng xác kobold từ khu di tích ra, thảy xuống luôn rồi lấp đất lại.
Cả người anh lúc này như một nông dân chăm chỉ đang canh tác trên mảnh đất cằn cỗi.
Mồ hôi chảy từng giọt trên trán, thấm vào đất, hòa thành bùn.
Tận thế này, không chỉ mạng người như cỏ rác. Ngay cả quái vật, cũng không thoát được quy luật mạnh được yếu thua.
Xong xuôi mọi việc, Tô Mặc rút ra sợi dây thừng cỏ dài 3 mét, bắt đầu công cuộc... trói hàng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Cuối cùng quấn đủ năm vòng, từ đầu đến chân, biến tên pháp sư kobold thành một cái "bánh chưng".
Tô Mặc hài lòng gật đầu.
Oreo đứng bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu theo.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, bóng lưng của một người và một chó kéo dài ra, như thể trở thành nhân vật chính duy nhất của vùng đất này.
...
"Á... khát quá... đau quá... sao tay mình không còn cảm giác gì nữa vậy..."
Một làn sương mù hỗn độn dâng lên trong đầu Mondi, pháp sư kobold.
Hắn cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu như đeo đá, nhìn ra phía trước...
Một màu đen... nhưng rất sạch.
Đó là ấn tượng đầu tiên của hắn về nơi mình đang ở.
Một hang động đá, không hề có mùi hôi của pháo đài kobold như trước, mà ngược lại, còn phảng phất mùi thơm tự nhiên của đất và ánh nắng.
Mondi chật vật quay đầu nhìn về phía phát sáng duy nhất trong bóng tối.
“Cái gì đang phát sáng vậy? Tại sao ánh sáng lại dịu dàng đến thế…”
Một vật thể nhỏ chỉ to cỡ nắm tay đang phát ra ánh sáng ấm áp trong đêm tối tĩnh mịch, chiếu sáng một góc hang động, đồng thời...
Chiếu sáng người đàn ông như tử thần kia.
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
