0 chữ
Chương 43
Chương 43
Cúi đầu xuống, anh hít thử mùi đất. Ngoài mùi tanh ngai ngái đặc trưng sau cơn mưa, còn phảng phất mùi máu nhè nhẹ.
Xung quanh vệt máu còn lẫn vô số lông thú.
Và...
Một vết nổ.
“Cái quái gì đây? Đùa chắc? Đây là dấu tích... của một quả lựu đạn à?”
Càng đi sâu về phía sườn đồi, dấu vết động vật càng nhiều.
Đi vòng qua bên trái, Tô Mặc không khỏi kinh ngạc khi phát hiện một mảng cháy đen to tướng trên mặt đất.
Cỏ xung quanh vẫn xanh mướt, nhưng ngay tâm điểm vết cháy thì không mọc nổi một nhánh cỏ nào.
Chỗ bị nổ trông cực kỳ bất thường, tính từ điểm nổ lan rộng ra cũng chỉ tầm 50cm đường kính.
Lớp đất cũng không bị xới tung, rất khó tin nếu đây là kết quả của một quả lựu đạn hoặc thuốc nổ định hướng.
Hoàn toàn... phi logic.
Một cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng Tô Mặc.
Anh nhanh chóng quay lại khu trung tâm của ngọn đồi, men theo phần cao nhất để kiểm tra kỹ hơn.
Chỉ vài phút sau, lại bắt gặp thêm vài vết nổ lạ tương tự.
Và ở ngay phía trước...
Một cái hố đen ngòm to tướng hiện ra.
"???"
"Có người tới trước rồi?"
Tô Mặc lôi đèn pin từ kho đồ ra, bật đèn chiếu xuống hố sâu đen ngòm.
Từ miệng hố xuống đáy khoảng bốn mét, ngang với chiều cao một tầng hầm trú ẩn tiêu chuẩn.
Cấu trúc bên trong khiến anh lập tức có cảm giác quen thuộc.
"Cảm giác này... giống như hầm trú ẩn của con người thật ấy. Không lẽ nơi này cũng từng là một căn cứ?"
Nếu đây là game RPG, chắc trên đầu Tô Mặc giờ đã hiện ra cả tá dấu hỏi chấm.
Xuống xem thử chứ?
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã lập tức nảy nở, lan nhanh trong đầu anh như lửa cháy cỏ khô.
Mọi thứ xung quanh đều quá kỳ lạ.
Lông thú mèo xuất hiện đầy rẫy, các vết nổ kỳ quái, và kiến trúc hệt như nơi trú ẩn của con người… tất cả như đang cố giấu một bí mật khổng lồ.
Mở kho lưu trữ, Tô Mặc tìm kiếm một lúc rồi quyết định dùng cách nguyên thủy nhất: tự bện dây thừng.
Từ miệng hố nhảy xuống thì dễ, trèo ngược lên mới khó.
Anh lấy hai đơn vị sợi thực vật, ngồi ngay bên miệng hố, bắt đầu nghiêm túc đan dây.
Vài sợi sợi bện chặt thành một sợi thừng dài khoảng ba mét.
Tiếp đó, anh lấy hai đơn vị sắt, đặt làm vật nặng cố định một đầu dây, một bộ thiết bị leo trèo thô sơ thế là xong.
Ngay lúc ấy, Tô Mặc không khỏi thầm mừng vì hồi đại học từng tham gia câu lạc bộ thủ công DIY.
Chứ nếu đưa việc này cho người bình thường, chắc không làm nổi.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, anh nhặt vài viên đá nhỏ, ném xuống kiểm tra xem có bẫy hay không.
Xác nhận an toàn, Tô Mặc bắt đầu lần đầu tiên thám hiểm di tích.
Đọc tiểu thuyết trộm mộ thì nhiều, nhưng thật sự tự mình làm thì... đúng là trầy trật.
Cắn đèn pin trong miệng, Tô Mặc siết chặt dây, từ từ trượt xuống.
Sợi dây thực vật thô ráp giúp tăng ma sát rõ rệt, nhưng cũng khiến mỗi lần tụt xuống phải dùng sức gấp đôi để giữ ổn định.
Còn cách mặt đất tầm một mét, Tô Mặc buông tay để hạ người xuống nhẹ nhàng.
Từng thớ cơ bắp căng cứng vừa được thả lỏng, anh bắt đầu thở dốc từng nhịp, cố hít đầy không khí vào phổi.
Nhưng đúng lúc anh ngẩng đầu lên, đưa đèn pin chiếu ra phía trước...
Tim anh lập tức thót lại.
Một người? (✘)
Một bộ xương? (✔)
Tuy tối qua vừa dọn dẹp xong năm tên cướp, nhưng lúc này đây, khi một cái đầu lâu nằm lệch trên mặt đất, "nhìn" thẳng về phía anh, một luồng khí lạnh lập tức chạy dọc sống lưng Tô Mặc.
Bộ xương dưới đất không có cảnh "bụp!" rồi bốc lên quỷ hỏa như trong truyện.
Cũng chẳng có màn bật dậy quát lớn:
“Kẻ trước mặt ta là ai? Đấu Thánh phương Bắc có dám xuống ngựa đấu một trận?”
Không, nó chỉ nằm đó.
Lệch một bên, với ánh nhìn rỗng tuếch.
Dù ai cũng biết sau khi xuyên không thì thế giới này chẳng giống Trái Đất chút nào, nhưng khi đối mặt với một bộ xương thực sự, cảm giác sợ hãi vẫn dâng trào không thể kiểm soát.
Bởi vì con người luôn có nỗi sợ bản năng với ma quỷ.
Tô Mặc nuốt nước bọt, cố gắng dịch bước chân sang bên để tránh khỏi tầm "mắt" của cái đầu lâu.
Bộp!
Vừa bước sang trái, anh không may giẫm phải một vật gì đó, phát ra tiếng răng rắc giòn tan.
Cúi đầu nhìn kỹ, toàn thân anh lạnh toát.
"Xin lỗi, xin lỗi ông anh! Không cố ý đâu! Là tôi thất lễ!"
Một đoạn xương tay trắng toát dưới chân đã bị anh đạp gãy làm đôi, lộ ra một vết nứt dài ở giữa.
Dưới ánh đèn pin, Tô Mặc đảo mắt nhìn quanh, không chỉ có cánh tay này, mà xung quanh đầy rẫy các mảnh xương vụn.
"Không biết ông anh này là ai, mà chết thảm vậy trời..."
Vừa cười khổ, anh vừa cẩn thận tránh đống xương bên phải, bước tiếp.
Nền đất trong di tích như được làm bằng bê tông, trên sàn còn rải rác đầy lông mèo không rõ nguồn gốc.
Tô Mặc lục trong túi đồ, lấy ra cây đuốc cuối cùng chưa dùng tới rồi đốt lên.
Không gian tối om trong di tích chỉ chiếu bằng đèn pin đúng là như phim kinh dị.
Nếu có thêm nhạc nền creepy nữa thì chẳng khác gì một bộ phim ma.
Ánh lửa bùng lên, Tô Mặc cuối cùng cũng có thể quan sát kỹ hơn căn phòng nhỏ này.
Di tích không lớn.
Đứng ở ngay gần cửa chính, anh có thể mơ hồ nhìn thấy bố cục bên trong.
Tập trung nhìn quanh, anh lại thất vọng phát hiện: chức năng giám định trên bảng hệ thống lẫn hệ thống sinh tồn đều đã bị khóa.
Gọi là "di tích" thì đúng là hơi quá.
Nói đây là một hầm trú ẩn dưới lòng đất thì hợp lý hơn.
“Gọi căn cứ của mình là Hầm Trú Ẩn số 1, vậy nơi này tạm gọi là Hầm Trú Ẩn số 2.”
Mở giao diện tin nhắn riêng với nhóm "người chết", Tô Mặc bắt đầu ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy.
Ký ức có thể đánh lừa, nhưng chữ viết thì không.
Ghi chép lại chi tiết có thể giúp anh phân tích kỹ hơn sau khi quay về.
Ngay khi bước tới cửa, bản ghi đầu tiên hiện lên trong khung chat:
"Ngày 6 tháng 1 lịch tận thế, Lần đầu thăm dò Hầm Trú Ẩn số 2."
Cửa hầm: chất liệu giống sắt hoặc thép hợp kim thời văn minh, cảm giác cực kỳ cứng, chưa phát hiện dấu hiệu rò nước.
Tường: vật liệu không xác định, nghi là bê tông cốt thép hoặc đá kiến trúc, dày khoảng 25cm (quan sát từ lỗ trần).
Sàn: có hoa văn lạ, không đều, không đối xứng, không truyền đạt thông tin rõ ràng → chưa rõ giá trị (ĐÁNH DẤU: cần điều tra thêm).
Xung quanh vệt máu còn lẫn vô số lông thú.
Và...
Một vết nổ.
“Cái quái gì đây? Đùa chắc? Đây là dấu tích... của một quả lựu đạn à?”
Càng đi sâu về phía sườn đồi, dấu vết động vật càng nhiều.
Đi vòng qua bên trái, Tô Mặc không khỏi kinh ngạc khi phát hiện một mảng cháy đen to tướng trên mặt đất.
Cỏ xung quanh vẫn xanh mướt, nhưng ngay tâm điểm vết cháy thì không mọc nổi một nhánh cỏ nào.
Chỗ bị nổ trông cực kỳ bất thường, tính từ điểm nổ lan rộng ra cũng chỉ tầm 50cm đường kính.
Lớp đất cũng không bị xới tung, rất khó tin nếu đây là kết quả của một quả lựu đạn hoặc thuốc nổ định hướng.
Hoàn toàn... phi logic.
Một cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng Tô Mặc.
Chỉ vài phút sau, lại bắt gặp thêm vài vết nổ lạ tương tự.
Và ở ngay phía trước...
Một cái hố đen ngòm to tướng hiện ra.
"???"
"Có người tới trước rồi?"
Tô Mặc lôi đèn pin từ kho đồ ra, bật đèn chiếu xuống hố sâu đen ngòm.
Từ miệng hố xuống đáy khoảng bốn mét, ngang với chiều cao một tầng hầm trú ẩn tiêu chuẩn.
Cấu trúc bên trong khiến anh lập tức có cảm giác quen thuộc.
"Cảm giác này... giống như hầm trú ẩn của con người thật ấy. Không lẽ nơi này cũng từng là một căn cứ?"
Nếu đây là game RPG, chắc trên đầu Tô Mặc giờ đã hiện ra cả tá dấu hỏi chấm.
Xuống xem thử chứ?
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã lập tức nảy nở, lan nhanh trong đầu anh như lửa cháy cỏ khô.
Mọi thứ xung quanh đều quá kỳ lạ.
Mở kho lưu trữ, Tô Mặc tìm kiếm một lúc rồi quyết định dùng cách nguyên thủy nhất: tự bện dây thừng.
Từ miệng hố nhảy xuống thì dễ, trèo ngược lên mới khó.
Anh lấy hai đơn vị sợi thực vật, ngồi ngay bên miệng hố, bắt đầu nghiêm túc đan dây.
Vài sợi sợi bện chặt thành một sợi thừng dài khoảng ba mét.
Tiếp đó, anh lấy hai đơn vị sắt, đặt làm vật nặng cố định một đầu dây, một bộ thiết bị leo trèo thô sơ thế là xong.
Ngay lúc ấy, Tô Mặc không khỏi thầm mừng vì hồi đại học từng tham gia câu lạc bộ thủ công DIY.
Chứ nếu đưa việc này cho người bình thường, chắc không làm nổi.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, anh nhặt vài viên đá nhỏ, ném xuống kiểm tra xem có bẫy hay không.
Đọc tiểu thuyết trộm mộ thì nhiều, nhưng thật sự tự mình làm thì... đúng là trầy trật.
Cắn đèn pin trong miệng, Tô Mặc siết chặt dây, từ từ trượt xuống.
Sợi dây thực vật thô ráp giúp tăng ma sát rõ rệt, nhưng cũng khiến mỗi lần tụt xuống phải dùng sức gấp đôi để giữ ổn định.
Còn cách mặt đất tầm một mét, Tô Mặc buông tay để hạ người xuống nhẹ nhàng.
Từng thớ cơ bắp căng cứng vừa được thả lỏng, anh bắt đầu thở dốc từng nhịp, cố hít đầy không khí vào phổi.
Nhưng đúng lúc anh ngẩng đầu lên, đưa đèn pin chiếu ra phía trước...
Tim anh lập tức thót lại.
Một người? (✘)
Một bộ xương? (✔)
Tuy tối qua vừa dọn dẹp xong năm tên cướp, nhưng lúc này đây, khi một cái đầu lâu nằm lệch trên mặt đất, "nhìn" thẳng về phía anh, một luồng khí lạnh lập tức chạy dọc sống lưng Tô Mặc.
Bộ xương dưới đất không có cảnh "bụp!" rồi bốc lên quỷ hỏa như trong truyện.
Cũng chẳng có màn bật dậy quát lớn:
“Kẻ trước mặt ta là ai? Đấu Thánh phương Bắc có dám xuống ngựa đấu một trận?”
Không, nó chỉ nằm đó.
Lệch một bên, với ánh nhìn rỗng tuếch.
Dù ai cũng biết sau khi xuyên không thì thế giới này chẳng giống Trái Đất chút nào, nhưng khi đối mặt với một bộ xương thực sự, cảm giác sợ hãi vẫn dâng trào không thể kiểm soát.
Bởi vì con người luôn có nỗi sợ bản năng với ma quỷ.
Tô Mặc nuốt nước bọt, cố gắng dịch bước chân sang bên để tránh khỏi tầm "mắt" của cái đầu lâu.
Bộp!
Vừa bước sang trái, anh không may giẫm phải một vật gì đó, phát ra tiếng răng rắc giòn tan.
Cúi đầu nhìn kỹ, toàn thân anh lạnh toát.
"Xin lỗi, xin lỗi ông anh! Không cố ý đâu! Là tôi thất lễ!"
Một đoạn xương tay trắng toát dưới chân đã bị anh đạp gãy làm đôi, lộ ra một vết nứt dài ở giữa.
Dưới ánh đèn pin, Tô Mặc đảo mắt nhìn quanh, không chỉ có cánh tay này, mà xung quanh đầy rẫy các mảnh xương vụn.
"Không biết ông anh này là ai, mà chết thảm vậy trời..."
Vừa cười khổ, anh vừa cẩn thận tránh đống xương bên phải, bước tiếp.
Nền đất trong di tích như được làm bằng bê tông, trên sàn còn rải rác đầy lông mèo không rõ nguồn gốc.
Tô Mặc lục trong túi đồ, lấy ra cây đuốc cuối cùng chưa dùng tới rồi đốt lên.
Không gian tối om trong di tích chỉ chiếu bằng đèn pin đúng là như phim kinh dị.
Nếu có thêm nhạc nền creepy nữa thì chẳng khác gì một bộ phim ma.
Ánh lửa bùng lên, Tô Mặc cuối cùng cũng có thể quan sát kỹ hơn căn phòng nhỏ này.
Di tích không lớn.
Đứng ở ngay gần cửa chính, anh có thể mơ hồ nhìn thấy bố cục bên trong.
Tập trung nhìn quanh, anh lại thất vọng phát hiện: chức năng giám định trên bảng hệ thống lẫn hệ thống sinh tồn đều đã bị khóa.
Gọi là "di tích" thì đúng là hơi quá.
Nói đây là một hầm trú ẩn dưới lòng đất thì hợp lý hơn.
“Gọi căn cứ của mình là Hầm Trú Ẩn số 1, vậy nơi này tạm gọi là Hầm Trú Ẩn số 2.”
Mở giao diện tin nhắn riêng với nhóm "người chết", Tô Mặc bắt đầu ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy.
Ký ức có thể đánh lừa, nhưng chữ viết thì không.
Ghi chép lại chi tiết có thể giúp anh phân tích kỹ hơn sau khi quay về.
Ngay khi bước tới cửa, bản ghi đầu tiên hiện lên trong khung chat:
"Ngày 6 tháng 1 lịch tận thế, Lần đầu thăm dò Hầm Trú Ẩn số 2."
Cửa hầm: chất liệu giống sắt hoặc thép hợp kim thời văn minh, cảm giác cực kỳ cứng, chưa phát hiện dấu hiệu rò nước.
Tường: vật liệu không xác định, nghi là bê tông cốt thép hoặc đá kiến trúc, dày khoảng 25cm (quan sát từ lỗ trần).
Sàn: có hoa văn lạ, không đều, không đối xứng, không truyền đạt thông tin rõ ràng → chưa rõ giá trị (ĐÁNH DẤU: cần điều tra thêm).
3
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
