0 chữ
Chương 41
Chương 41
Tô Mạc cẩn thận nhét lõi trú ẩn vào kho chứa, sau đó gom nốt mấy món linh tinh lại xếp gọn vào một góc.
Cuối cùng, anh bắt đầu chuẩn bị đồ để đi khám phá di tích ngay trong hôm nay.
Thảm họa đã sắp đến.
Khám phá thế giới bên ngoài không thể trì hoãn thêm nữa.
Cả một thế giới hoang tàn rộng lớn.
Không chỉ là những di tích ngầm chưa từng được khám phá, ngay cả địa hình núi non sông hồ xung quanh, Tô Mặc giờ vẫn hoàn toàn mù tịt.
“Lấy một chai nước khoáng, thêm một chai năng lượng Uẩn, 50 mũi tên nỏ mang hết, giáo gỗ cũng mang theo, chùy gai... ừm, cái đó cũng nên mang.”
“Lấy thêm chút nguyên liệu, lỡ có gì còn dùng được.”
Tô Mặc vừa lẩm bẩm vừa nhét từng món đồ vào balo.
Ra ngoài thám hiểm không phải chuyện chơi. Trang bị đầy đủ mới là sự tôn trọng đúng nghĩa đối với thế giới hậu tận thế này.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Tô Mặc mở cửa hầm trú ẩn.
Lúc này đúng ngọ.
Mặt trời trên cao như một vị thần giáng trần, thiêu đốt cả bầu trời bằng ánh sáng chói chang.
Nhưng thời gian vẫn chưa đủ lâu, nước mưa trên mặt đất chưa kịp bốc hơi, khắp nơi còn đọng lại từng vũng lớn nhỏ.
“Không biết lũ thú biến dị có sống nổi trong môi trường như vầy không…”
Sắc mặt Tô Mặc chợt nghiêm lại.
Trong đầu anh lập tức hiện lên con chó đen từng gặp ở di tích thị trấn Lương Phường.
Nếu sinh vật biến dị trong vùng hoang tàn mà đều đáng sợ như vậy, e rằng với loài người hiện giờ chẳng khác gì một thảm họa sắp tới.
Hoặc là, giống như con người, chúng chỉ cần chạm nước mưa cũng chết.
Hoặc là...
Tô Mặc vẫn mong đó là vế trước.
Quan sát xung quanh, chắc chắn không có gì bất thường, anh quay lại trong hầm trú ẩn, lấy ra sợi sợi thực vật, bắt đầu đan áo mưa cho Oreo.
Nước mưa vẫn còn đầy, chỉ cần da tiếp xúc là bị tổn thương.
Muốn đi thám hiểm, phải dựa vào năng lực cảnh giới và dò đường của Oreo.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, anh bỏ chiếc áo mới vào tủ, tiêu hao 10 điểm sinh tồn, một bộ áo mưa chó cưng đời mới ra lò.
Bị nhốt trong hầm hai ngày không được ra ngoài, Oreo vừa thấy đồ mới đã nhảy cẫng lên, vui như Tết.
Vừa mặc vào là nó vọt ngay ra ngoài, hít hà kiểm tra xung quanh.
Thấy vậy, Tô Mặc cũng đóng cửa hầm kỹ càng, kiểm tra lại lần cuối rồi quay vào đường hầm phụ, men theo lối đó bò lên trên.
Cửa chính của hầm hiện giờ thiết kế khá dở, chỉ có thể mở hoặc đóng từ bên trong, không thao tác được bên ngoài.
May mà còn đường phụ, nếu không đi xa mà bị trộm vô nhà thì coi như tiêu.
Chui ra khỏi đường hầm phụ, đẩy nắp đá phủ đầy đất cát lên, Tô Mặc xuất hiện ở sau một ngọn đồi.
Dưới ánh nắng gay gắt, hồ nước axit lấp lánh như mặt gương độc hại.
Liếc nhìn xung quanh, xác nhận nơi chôn người đêm qua vẫn yên ổn, anh lấp cửa phụ lại bằng đất, rồi quay đầu đi về hướng cửa chính.
Di tích ngầm cách hầm trú ẩn khoảng 3,5 cây số.
Nếu đi thẳng không vòng vèo thì tầm nửa tiếng là tới nơi.
“Tranh thủ ban ngày thám hiểm, nhất định phải về trước khi mặt trời lặn.”
Tô Mặc bước nhanh về phía trước.
Dù đường có nhiều vũng nước nhưng địa hình khá quen thuộc, đi lại cũng không quá khó.
Oreo vẫn luôn giữ khoảng cách 200 mét phía trước, phụ trách tuần tra và cảnh báo sinh vật biến dị.
“Gâu! Gâu gâu!”
Đi được hơn 700 mét, Oreo, vốn im lặng từ nãy giờ, bỗng sủa to khiến Tô Mặc lập tức căng thẳng.
“Có quái vật à?”
“Gâu!”
Nhận được xác nhận, Tô Mặc không chần chừ, kích hoạt chức năng quét sinh vật của "Từ điển Quái vật" lần đầu trong ngày.
【Phát hiện sinh vật ở khoảng cách 331m, 6 con Sói Cát Một Sừng, Mức độ nguy hiểm: 48, Hãy cẩn trọng】
【Lượt sử dụng hôm nay: 2/3】
Tô Mặc khựng lại.
“Sáu con Sói Cát Một Sừng cùng lúc?”
Mở nhanh mục tra cứu, anh lướt qua một lượt thông tin về loài này.
Loài sói này rất phổ biến trên chợ giao dịch, là sinh vật biến dị cấp thấp, thường đi theo bầy.
Sức chiến đấu không mạnh, một người đàn ông trưởng thành có vũ khí thường có thể đối phó được hai con.
Điều đáng giá là: giá trị khai thác cực cao.
Không chỉ có thịt ăn, mà còn có da sói, máu sói, thậm chí đôi khi còn rơi ra rương báu.
Liếʍ môi, Tô Mặc kiềm lại sự kích động, lấy nỏ từ balo ra.
Oreo vốn nghịch ngợm, nhưng vừa gặp địch lập tức trở nên chuyên nghiệp.
Nó cúi thấp thân hình, vừa đánh mùi vừa lắng tai nghe, di chuyển nhẹ nhàng không gây động tĩnh.
Không bao lâu sau, Tô Mặc, đã nén tiếng bước chân, nhìn thấy bầy Sói Cát đang nấp dưới một phiến đá lớn cách đó chừng 100 mét.
“Ra là tụi nó cũng biết tránh thiên tai cơ đấy…”
Nhờ thị lực tốt, anh nhanh chóng nhận ra có bốn con đang nằm nghỉ.
Hai con còn lại thì cảnh giác cao độ, liên tục quan sát xung quanh.
Khi trông thấy bóng dáng Tô Mặc từ xa, chúng khựng lại trong giây lát rồi bất ngờ sủa lên đầy hoảng loạn.
Vυ"t!
Một mũi tên nỏ lao đi như tia chớp, xuyên thẳng qua cổ họng con đang gầm rú, tiễn nó về nơi chín suối.
Vừa lên dây nỏ, Tô Mặc vừa cẩn thận quan sát năm con còn lại.
Sau khi bị tấn công, cả bầy lập tức đứng dậy, đồng loạt tru lên về phía Tô Mặc.
Chúng cố gắng phô trương thanh thế, dựa vào số đông để hù dọa, nhưng rõ ràng bầy sói cũng biết mức nguy hiểm của mưa axit.
Những vũng nước trên mặt đất khiến chúng không dám liều lĩnh lao lên, chỉ có thể đứng tại chỗ... gào thét vô dụng.
“Cơ hội tốt!”
Lắp tên, chỉ cần nhắm sơ qua, một mũi tên nữa bay ra, lại thêm một con sói nữa gục ngã.
Bốn con còn lại bắt đầu hoảng loạn. Một con tính bỏ chạy, nhưng chân vừa chạm xuống vũng nước chưa khô, như bị phỏng, lập tức rụt lại.
Thấy cảnh đó, Tô Mặc khẽ nhướng mày.
“Lần đầu dùng nỏ thì mở full tầm nhìn, lần này địch lại không dám nhúc nhích. Hên dữ vậy trời…”
Không biết nên khen lũ sói thông minh hay chê chúng ngu ngốc.
Chúng hoàn toàn không hiểu tại sao từ xa kia, con người lại có thể liên tục bắn ra những mũi tên chết chóc.
Dưới áp lực từ Oreo đang đe dọa xung quanh, bầy sói chẳng khác nào những cái bia sống.
“Chết đi!”
Chỉ cần sáu mũi tên, Tô Mặc đã dễ dàng dọn sạch cả bầy sói mà không mất một giọt mồ hôi.
Từ xa, sáu xác sói để lại hai rương báu, một bằng gỗ, một bằng sắt.
Chuyến này dù không vào được di tích ngầm, coi như cũng đã thu hoạch kha khá.
Cuối cùng, anh bắt đầu chuẩn bị đồ để đi khám phá di tích ngay trong hôm nay.
Thảm họa đã sắp đến.
Khám phá thế giới bên ngoài không thể trì hoãn thêm nữa.
Cả một thế giới hoang tàn rộng lớn.
Không chỉ là những di tích ngầm chưa từng được khám phá, ngay cả địa hình núi non sông hồ xung quanh, Tô Mặc giờ vẫn hoàn toàn mù tịt.
“Lấy một chai nước khoáng, thêm một chai năng lượng Uẩn, 50 mũi tên nỏ mang hết, giáo gỗ cũng mang theo, chùy gai... ừm, cái đó cũng nên mang.”
“Lấy thêm chút nguyên liệu, lỡ có gì còn dùng được.”
Tô Mặc vừa lẩm bẩm vừa nhét từng món đồ vào balo.
Ra ngoài thám hiểm không phải chuyện chơi. Trang bị đầy đủ mới là sự tôn trọng đúng nghĩa đối với thế giới hậu tận thế này.
Lúc này đúng ngọ.
Mặt trời trên cao như một vị thần giáng trần, thiêu đốt cả bầu trời bằng ánh sáng chói chang.
Nhưng thời gian vẫn chưa đủ lâu, nước mưa trên mặt đất chưa kịp bốc hơi, khắp nơi còn đọng lại từng vũng lớn nhỏ.
“Không biết lũ thú biến dị có sống nổi trong môi trường như vầy không…”
Sắc mặt Tô Mặc chợt nghiêm lại.
Trong đầu anh lập tức hiện lên con chó đen từng gặp ở di tích thị trấn Lương Phường.
Nếu sinh vật biến dị trong vùng hoang tàn mà đều đáng sợ như vậy, e rằng với loài người hiện giờ chẳng khác gì một thảm họa sắp tới.
Hoặc là, giống như con người, chúng chỉ cần chạm nước mưa cũng chết.
Hoặc là...
Tô Mặc vẫn mong đó là vế trước.
Quan sát xung quanh, chắc chắn không có gì bất thường, anh quay lại trong hầm trú ẩn, lấy ra sợi sợi thực vật, bắt đầu đan áo mưa cho Oreo.
Muốn đi thám hiểm, phải dựa vào năng lực cảnh giới và dò đường của Oreo.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, anh bỏ chiếc áo mới vào tủ, tiêu hao 10 điểm sinh tồn, một bộ áo mưa chó cưng đời mới ra lò.
Bị nhốt trong hầm hai ngày không được ra ngoài, Oreo vừa thấy đồ mới đã nhảy cẫng lên, vui như Tết.
Vừa mặc vào là nó vọt ngay ra ngoài, hít hà kiểm tra xung quanh.
Thấy vậy, Tô Mặc cũng đóng cửa hầm kỹ càng, kiểm tra lại lần cuối rồi quay vào đường hầm phụ, men theo lối đó bò lên trên.
Cửa chính của hầm hiện giờ thiết kế khá dở, chỉ có thể mở hoặc đóng từ bên trong, không thao tác được bên ngoài.
May mà còn đường phụ, nếu không đi xa mà bị trộm vô nhà thì coi như tiêu.
Chui ra khỏi đường hầm phụ, đẩy nắp đá phủ đầy đất cát lên, Tô Mặc xuất hiện ở sau một ngọn đồi.
Liếc nhìn xung quanh, xác nhận nơi chôn người đêm qua vẫn yên ổn, anh lấp cửa phụ lại bằng đất, rồi quay đầu đi về hướng cửa chính.
Di tích ngầm cách hầm trú ẩn khoảng 3,5 cây số.
Nếu đi thẳng không vòng vèo thì tầm nửa tiếng là tới nơi.
“Tranh thủ ban ngày thám hiểm, nhất định phải về trước khi mặt trời lặn.”
Tô Mặc bước nhanh về phía trước.
Dù đường có nhiều vũng nước nhưng địa hình khá quen thuộc, đi lại cũng không quá khó.
Oreo vẫn luôn giữ khoảng cách 200 mét phía trước, phụ trách tuần tra và cảnh báo sinh vật biến dị.
“Gâu! Gâu gâu!”
Đi được hơn 700 mét, Oreo, vốn im lặng từ nãy giờ, bỗng sủa to khiến Tô Mặc lập tức căng thẳng.
“Có quái vật à?”
“Gâu!”
Nhận được xác nhận, Tô Mặc không chần chừ, kích hoạt chức năng quét sinh vật của "Từ điển Quái vật" lần đầu trong ngày.
【Phát hiện sinh vật ở khoảng cách 331m, 6 con Sói Cát Một Sừng, Mức độ nguy hiểm: 48, Hãy cẩn trọng】
【Lượt sử dụng hôm nay: 2/3】
Tô Mặc khựng lại.
“Sáu con Sói Cát Một Sừng cùng lúc?”
Mở nhanh mục tra cứu, anh lướt qua một lượt thông tin về loài này.
Loài sói này rất phổ biến trên chợ giao dịch, là sinh vật biến dị cấp thấp, thường đi theo bầy.
Sức chiến đấu không mạnh, một người đàn ông trưởng thành có vũ khí thường có thể đối phó được hai con.
Điều đáng giá là: giá trị khai thác cực cao.
Không chỉ có thịt ăn, mà còn có da sói, máu sói, thậm chí đôi khi còn rơi ra rương báu.
Liếʍ môi, Tô Mặc kiềm lại sự kích động, lấy nỏ từ balo ra.
Oreo vốn nghịch ngợm, nhưng vừa gặp địch lập tức trở nên chuyên nghiệp.
Nó cúi thấp thân hình, vừa đánh mùi vừa lắng tai nghe, di chuyển nhẹ nhàng không gây động tĩnh.
Không bao lâu sau, Tô Mặc, đã nén tiếng bước chân, nhìn thấy bầy Sói Cát đang nấp dưới một phiến đá lớn cách đó chừng 100 mét.
“Ra là tụi nó cũng biết tránh thiên tai cơ đấy…”
Nhờ thị lực tốt, anh nhanh chóng nhận ra có bốn con đang nằm nghỉ.
Hai con còn lại thì cảnh giác cao độ, liên tục quan sát xung quanh.
Khi trông thấy bóng dáng Tô Mặc từ xa, chúng khựng lại trong giây lát rồi bất ngờ sủa lên đầy hoảng loạn.
Vυ"t!
Một mũi tên nỏ lao đi như tia chớp, xuyên thẳng qua cổ họng con đang gầm rú, tiễn nó về nơi chín suối.
Vừa lên dây nỏ, Tô Mặc vừa cẩn thận quan sát năm con còn lại.
Sau khi bị tấn công, cả bầy lập tức đứng dậy, đồng loạt tru lên về phía Tô Mặc.
Chúng cố gắng phô trương thanh thế, dựa vào số đông để hù dọa, nhưng rõ ràng bầy sói cũng biết mức nguy hiểm của mưa axit.
Những vũng nước trên mặt đất khiến chúng không dám liều lĩnh lao lên, chỉ có thể đứng tại chỗ... gào thét vô dụng.
“Cơ hội tốt!”
Lắp tên, chỉ cần nhắm sơ qua, một mũi tên nữa bay ra, lại thêm một con sói nữa gục ngã.
Bốn con còn lại bắt đầu hoảng loạn. Một con tính bỏ chạy, nhưng chân vừa chạm xuống vũng nước chưa khô, như bị phỏng, lập tức rụt lại.
Thấy cảnh đó, Tô Mặc khẽ nhướng mày.
“Lần đầu dùng nỏ thì mở full tầm nhìn, lần này địch lại không dám nhúc nhích. Hên dữ vậy trời…”
Không biết nên khen lũ sói thông minh hay chê chúng ngu ngốc.
Chúng hoàn toàn không hiểu tại sao từ xa kia, con người lại có thể liên tục bắn ra những mũi tên chết chóc.
Dưới áp lực từ Oreo đang đe dọa xung quanh, bầy sói chẳng khác nào những cái bia sống.
“Chết đi!”
Chỉ cần sáu mũi tên, Tô Mặc đã dễ dàng dọn sạch cả bầy sói mà không mất một giọt mồ hôi.
Từ xa, sáu xác sói để lại hai rương báu, một bằng gỗ, một bằng sắt.
Chuyến này dù không vào được di tích ngầm, coi như cũng đã thu hoạch kha khá.
3
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
