0 chữ
Chương 27
Chương 27: Họa Đồ
Đêm thứ ba, ánh trăng mờ ảo vương vãi trên mặt đất, Phạm Xuyên vẫn chưa một lần chợp mắt. Hắn ngồi khoanh chân trong tĩnh thất, mặc cho mọi âm thanh xung quanh mờ nhạt đi trong màn đêm. Tất cả tâm trí hắn chỉ hướng vào một điểm duy nhất, đột phá.
Trong lòng hắn, không khiếu, là nơi chứa đựng nguyên khí vô tận, vẫn luôn mơ hồ, như một đại dương mênh mông đợi được khai phá. Hắn đã từng nghĩ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua được nó, nhưng bây giờ, sự kiên nhẫn và khổ tu mòn mỏi đã đưa hắn đến một bước ngoặt.
Một làn sóng chân nguyên ầm ầm dâng lên, đập vào vách ngăn không khiếu. Cảm giác như biển cả đang nổi giận, cuốn mọi thứ vào trong cơn sóng dữ. Bắt đầu từ lớp vách ngăn nhất trọng, cảm giác mỏng manh như tơ lại dần dần vỡ vụn, tạo ra một khe hở nhỏ, nơi những tia sáng lóe lên như tia sét xé rách màn đêm.
Những cảm giác thăng hoa và kiệt quệ đan xen. Hắn cảm nhận rõ ràng từng lớp lực đạo thay đổi, chân nguyên như thác lũ trào dâng trong cơ thể, xuyên thủng lớp vách ngăn nhị trọng. Một luồng sức mạnh đột ngột dâng lên, tràn vào các kinh mạch, và hắn đã chính thức thăng lên chiến sư nhị trọng.
Bước tiến này là kết quả của gần nửa năm khổ tu, là sự kiên nhẫn vạn lần của một kẻ đã từng sống lại từ quá khứ. Từng đêm ngụp lặn trong biển tu luyện vô tận, từng giây phút tĩnh lặng cô đơn. Và bây giờ, cuối cùng hắn đã cảm nhận được thành quả của sự nỗ lực. Nhưng, như thường lệ, hắn không thể vui mừng lâu dài. Con đường phía trước còn quá dài, mà chướng ngại thì còn vô vàn.
Hắn nhắm mắt, đôi mi khẽ chớp. Hai canh giờ, thời gian ngắn ngủi để hắn đắm chìm trong giấc ngủ, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để cơ thể hắn hồi phục. Hắn hiểu rằng nếu không nghỉ ngơi, sẽ không thể tiếp tục tu luyện hoặc khiêu chiến. Dù sao, những thử thách phía trước cũng không phải dễ dàng.
Sau giấc ngủ ngắn ngủi, Phạm Xuyên tỉnh dậy, đôi mắt hắn ánh lên sự quyết tâm sắc bén. Hắn quay lại ánh nhìn về phía thử thách tầng ba của Tư Tâm Truyền Thừa, một chướng ngại cực kỳ khắc nghiệt, thử thách không chỉ là sức mạnh mà còn là tâm trí, là linh hồn.
Tầng ba ngọc lâu, Phạm Xuyên đưa tay chạm vào đại trận, cảnh vật xung quanh lập tức biến hóa. Bối cảnh băng giá hiện ra trong mắt hắn.
Đầu tiên là cái lạnh xâm nhập vào da thịt, rồi lan ra trong từng tấc da thịt, như thể hắn đang đứng trên đỉnh băng sơn. Cảm giác tê dại đến mức khiến người ta phải thận trọng từng cử động. Đó chính là thử thách, thử thách không chỉ để cường hóa thể chất, mà còn là tâm trí.
Tử Độc Âm Ma Chưởng, chiêu thức vẫn là bốn thức cũ, nhưng lần này, một sự biến hóa kỳ lạ đã xuất hiện. Chân nguyên hóa hình, phát ra sức mạnh chân chính. Mỗi chiêu thức như một vệt sóng đen, cắt qua không gian với tốc độ như chớp giật, mang theo sức công phá chết chóc của chân nguyên hóa hình. Đây là lần đầu tiên Phạm Xuyên cảm nhận được sự hủy diệt tuyệt đối mà bốn thức này có thể tạo ra.
Băng sơn vạn trượng, gió lạnh cắt da, hàn khí gào thét như quỷ khóc nơi hoang nguyên. Trong tầng thứ ba của Tư Tâm Truyền Thừa, Phạm Xuyên đứng sừng sững giữa địa vực băng thiên tuyết địa, thân hình gầy gò như sắp bị vùi lấp giữa trời đất, nhưng ánh mắt hắn lại như đuốc cháy trong đêm đông.
Đột nhiên, trời đất rung chuyển, vầng nguyệt trên cao mờ nhạt như tàn tro, từ phía chân trời, một tiếng rít vang vọng, mang theo hàn ý thấu cốt. Một bóng đen khổng lồ lao xuống như sét đánh.
Vạn Lý Băng Ưng!
Đôi cánh xòe ra, phủ kín bầu trời. Mỗi lần vỗ cánh là băng tuyết cuộn trào, kết tinh thành những mũi thương băng sắc bén, phóng xuống như mưa tên. Cặp mắt của nó, thâm sâu như vực thẳm, ẩn chứa sát cơ vô tận công đến như vũ bão.
Phạm Xuyên không hề nao núng, khóe môi khẽ nhếch.
Không thể chần chừ, Phạm Xuyên nhanh chóng phóng chân nguyên, tạo thành một tấm lá chắn hùng vĩ. Chân nguyên hóa hình, hắn gọi chúng ra thành vạn phần hàn khí. Tuy nhiên, ngay khi Vạn Lý Băng Ưng vỗ cánh, cả không gian xung quanh hắn lập tức bị một luồng khí lạnh cuốn vào, khiến Phạm Xuyên cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ.
Cánh của Băng Ưng vừa chạm vào lá chắn, một tiếng vỡ vụn vang lên, và hắn không kịp làm gì hơn ngoài việc cảm nhận lực tấn công mạnh mẽ từ cánh của nó. Thất bại, lần đầu tiên trong thử thách này, Phạm Xuyên cảm thấy mình bị đánh bại. Toàn thân bị băng tuyết bao phủ, không thể động đậy.
Rắc rắc!
Không gian vượt ãi vỡ tan, Phạm Xuyên quay lại tầng ba ngọc lâu.
Hắn nằm bất động trên mặt sàn lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự kiên quyết. Đây không phải là lúc để dừng lại.
"Luyện lại!"
Hắn không cho phép mình gục ngã. Sau một hồi trấn tĩnh, Phạm Xuyên lại đứng dậy. Đã đến lúc luyện lại, cải thiện những thiếu sót, chuẩn bị cho lần sau đối đầu. Tầng ba chỉ là bước đầu, con đường này còn dài, và hắn sẽ không dừng bước.
"Sẽ không có kẻ nào có thể ngăn cản ta."
...
Vài ngày sau thất bại ải ba.
Nghị sự đường, Phạm gia tổ trạch.
Khói trầm lượn lờ, l*иg đèn chạm rồng lay động theo từng luồng linh phong. Sáu thiếu niên đứng thành hai hàng, ba người chi mạch một bên, ba người chính mạch một bên, ai nấy khí tức sâu thẳm, ánh mắt như điện.
Phía trên bậc đá xanh, mười ba vị gia lão ngồi chễm chệ, ánh mắt già nua nhưng tinh quang không suy suyển, phảng phất như có thể nhìn thấu cốt cách nhân tâm.
"Phạm Bang Mi, ngươi cũng vào được vòng này à? Ha ha, đúng là vận khí cũng tính một loại thực lực."
Người lên tiếng là Phạm Minh, chính mạch, thân hình cao gầy, sắc mặt đạm nhiên, nhưng lời nói lại mang theo gai nhọn.
Phạm A Ngưu nhe răng cười hề hề, che chắn phía trước Phạm Bang Mi: "Minh thiếu gia đúng là phong thái, mở miệng liền đánh rắm. Bang Mi nhà ta tuy yếu, nhưng ít ra cũng không có giẫm lên xác đồng tộc mà leo lên."
"Ồ?" Phạm Tiêu ngồi bên cạnh cười nhẹ, "Chi mạch đúng là chi mạch, cái gì cũng dám nói. Ta thật tò mò, đến lúc vào họa đồ, các ngươi có còn mạnh miệng được không?"
Lời còn chưa dứt, không khí đã rúng động.
Từ phía sau đài cao, tộc trưởng Phạm Lưu bước ra. Áo bào đen thêu kim tuyến, trường bào như gió thổi, ánh mắt ông sắc lạnh như đao, quét qua cả sáu người.
"Im miệng." Ông chỉ nói hai chữ, cả nghị sự đường lập tức yên tĩnh như tờ.
Bên cạnh ông là thiếu tộc trưởng Phạm Trương Hải, ánh mắt thâm trầm, khi nhìn đến Phạm Xuyên liền khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười khó đoán.
Phạm Xuyên chỉ nhẹ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, bên trong thần quang như có lôi đình nén chặt, sâu không đáy.
"Đây là họa đồ cổ Bắc Sơn Cơ Đạo Đồ."
Tộc trưởng vung tay áo, một bức họa khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung. Trên họa đồ là cảnh núi non trập trùng, từng vệt linh quang lưu chuyển, tựa như có thế giới riêng bên trong.
"Đây là một họa đồ viễn cổ được ghi lại từ thời điểm Cơ Giáp đạo sơ khai. Trong đó thời gian trôi nhanh gấp hai mươi lần thực giới. Sáu người các ngươi sẽ bị đưa vào trong, sống lại kỷ nguyên sơ khai khi cơ quan kỹ thuật vừa mới ra đời."
"Bên trong có cơ hội, cũng có nguy cơ. Kẻ bị gϊếŧ sẽ lập tức bị bài xích ra ngoài, mất đi tư cách thí luyện."
"Sau mười ngày, ai có cảnh giới cơ giáp đạo cao nhất sẽ là người chiến thắng. Nếu có người đạt chuẩn đại sư trở lên, có thể đồng thời lưu vị trí bồi dưỡng, Dưới đại sư? Không ai được chọn."
"Các ngươi... rõ chưa?"
"Sẵn sàng!"
Sáu thiếu niên đồng loạt lên tiếng, sát khí bừng bừng, tinh thần như kiếm rút khỏi vỏ.
Tộc trưởng ấn tay, linh quang trào dâng.
Ầm!
Thế giới trước mắt chợt vặn vẹo, sáu người bị cuốn vào tâm đồ. Một cảm giác hẫng chân, như xuyên qua muôn kiếp thời gian.
...
Bắc Sơn – Một trăm vạn năm trước
Cơn gió cổ xưa lướt qua thảo nguyên bạt ngàn. Một tiểu thôn đơn sơ nằm giữa chân núi hoang vu. Bên trong căn lều rách, một đứa trẻ sáu tuổi đang mày mò gắn lại con rối gỗ đã hỏng. Mồ hôi lấm tấm trán, ánh mắt tràn đầy khổ sở.
Đúng lúc đó, ba bóng người xuất hiện sau lưng nó, một người là nho sinh áo dài tay cầm quạt, một là hán tử mặc giáp trụ như thiết tháp, người cuối cùng là công tử ngọc diện, tay cầm phiến ngọc ngà.
"Anh bạn nhỏ, con rối của ngươi hỏng rồi à?" Hán tử ngồi xổm xuống, cười hỏi.
"Muốn sửa không?" Nho sinh nhẹ nhàng hỏi.
"Phải sửa như ta mới đúng!" Công tử nhướng mày chen vào.
"Không không, làm theo ta, đơn giản lại hữu hiệu." Hán tử lên tiếng.
"Không đúng, phải vận dụng nguyên lý đạo lý. Làm theo ta mới khai mở tiềm lực." Nho sinh phản bác.
"Đồ chơi thôi mà, cứ sửa đại như ta đi!" Công tử gạt đi.
Đứa trẻ há hốc mồm nhìn ba người tranh nhau dạy, ngây ngốc hỏi: "Ơ... rốt cuộc là làm theo ai ạ?"
Cả ba người ngẩn ra.
Công tử thở dài: "Thôi, chuyện nhỏ, ai trước cũng được. Về sau mới phân cao thấp."
Nho sinh hừ lạnh: "Hừ, mãn phu hồ đồ."
Hán tử cười hề hề: "Không tranh với các ngươi nữa, để ta dạy trước!"
Hắn chỉ tay, hướng dẫn từng bước.
Rất nhanh, con rối hoạt động trở lại. Đứa trẻ mừng rỡ reo hò, hai mắt sáng rỡ như sao.
"Anh bạn nhỏ, có muốn học cơ giáp đạo không?" Công tử cười hỏi.
"Có có có!" Đứa trẻ gật đầu lia lịa.
Ba người nhìn nhau cười, rồi biến mất giữa không khí.
...
Hôm sau, người đến đầu tiên là nho sinh. Hắn không dạy làm rối, mà trải sách ra, nói: "Muốn chế tạo thiên cơ, trước tiên phải thông đại nghĩa."
Hắn dạy đứa trẻ đọc sách cổ, học thơ kinh. Ngày đầu kết thúc, đứa trẻ nhíu mày, nhưng vẫn lặng lẽ ghi nhớ.
Ngày thứ hai, công tử đến. Hắn bày bàn cờ, dạy chiến thuật.
"Đời người như quân tốt qua sông, tiến ngang tiến dọc, không lùi được nữa. Nhớ lấy: ai giúp ngươi khi nghèo, ai bỏ ngươi khi khổ, đều là cơ sở cho đạo tâm."
Ngày thứ ba, hán tử đến. Hắn bắt đứa trẻ luyện quyền, đánh từ sáng đến chiều.
"Ta không sợ người luyện một vạn chiêu một lần, mà sợ kẻ luyện một chiêu vạn lần. Cơ giáp là thân ngoài, thân thể là gốc rễ!"
Ba người thay phiên đến dạy, ngày nối ngày, năm nối năm. Đứa trẻ từ một tiểu hài tử, trở thành thiếu niên tuấn kiệt.
Thôn làng ca tụng: "Thiên tài! Là người được trời chọn!"
...
Trong thế giới họa đồ, sáu thân ảnh đang âm thầm quan sát, ánh mắt lóe tinh quang.
Phạm Xuyên yên lặng nhìn đứa trẻ kia.
Một cảm giác quen thuộc, như từng thấy qua.
Hắn khẽ nhíu mày: "Đây là... Mộng cảnh của Cơ Trường Sinh?"
Trong lòng hắn, không khiếu, là nơi chứa đựng nguyên khí vô tận, vẫn luôn mơ hồ, như một đại dương mênh mông đợi được khai phá. Hắn đã từng nghĩ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua được nó, nhưng bây giờ, sự kiên nhẫn và khổ tu mòn mỏi đã đưa hắn đến một bước ngoặt.
Một làn sóng chân nguyên ầm ầm dâng lên, đập vào vách ngăn không khiếu. Cảm giác như biển cả đang nổi giận, cuốn mọi thứ vào trong cơn sóng dữ. Bắt đầu từ lớp vách ngăn nhất trọng, cảm giác mỏng manh như tơ lại dần dần vỡ vụn, tạo ra một khe hở nhỏ, nơi những tia sáng lóe lên như tia sét xé rách màn đêm.
Bước tiến này là kết quả của gần nửa năm khổ tu, là sự kiên nhẫn vạn lần của một kẻ đã từng sống lại từ quá khứ. Từng đêm ngụp lặn trong biển tu luyện vô tận, từng giây phút tĩnh lặng cô đơn. Và bây giờ, cuối cùng hắn đã cảm nhận được thành quả của sự nỗ lực. Nhưng, như thường lệ, hắn không thể vui mừng lâu dài. Con đường phía trước còn quá dài, mà chướng ngại thì còn vô vàn.
Hắn nhắm mắt, đôi mi khẽ chớp. Hai canh giờ, thời gian ngắn ngủi để hắn đắm chìm trong giấc ngủ, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để cơ thể hắn hồi phục. Hắn hiểu rằng nếu không nghỉ ngơi, sẽ không thể tiếp tục tu luyện hoặc khiêu chiến. Dù sao, những thử thách phía trước cũng không phải dễ dàng.
Tầng ba ngọc lâu, Phạm Xuyên đưa tay chạm vào đại trận, cảnh vật xung quanh lập tức biến hóa. Bối cảnh băng giá hiện ra trong mắt hắn.
Đầu tiên là cái lạnh xâm nhập vào da thịt, rồi lan ra trong từng tấc da thịt, như thể hắn đang đứng trên đỉnh băng sơn. Cảm giác tê dại đến mức khiến người ta phải thận trọng từng cử động. Đó chính là thử thách, thử thách không chỉ để cường hóa thể chất, mà còn là tâm trí.
Tử Độc Âm Ma Chưởng, chiêu thức vẫn là bốn thức cũ, nhưng lần này, một sự biến hóa kỳ lạ đã xuất hiện. Chân nguyên hóa hình, phát ra sức mạnh chân chính. Mỗi chiêu thức như một vệt sóng đen, cắt qua không gian với tốc độ như chớp giật, mang theo sức công phá chết chóc của chân nguyên hóa hình. Đây là lần đầu tiên Phạm Xuyên cảm nhận được sự hủy diệt tuyệt đối mà bốn thức này có thể tạo ra.
Đột nhiên, trời đất rung chuyển, vầng nguyệt trên cao mờ nhạt như tàn tro, từ phía chân trời, một tiếng rít vang vọng, mang theo hàn ý thấu cốt. Một bóng đen khổng lồ lao xuống như sét đánh.
Vạn Lý Băng Ưng!
Đôi cánh xòe ra, phủ kín bầu trời. Mỗi lần vỗ cánh là băng tuyết cuộn trào, kết tinh thành những mũi thương băng sắc bén, phóng xuống như mưa tên. Cặp mắt của nó, thâm sâu như vực thẳm, ẩn chứa sát cơ vô tận công đến như vũ bão.
Phạm Xuyên không hề nao núng, khóe môi khẽ nhếch.
Không thể chần chừ, Phạm Xuyên nhanh chóng phóng chân nguyên, tạo thành một tấm lá chắn hùng vĩ. Chân nguyên hóa hình, hắn gọi chúng ra thành vạn phần hàn khí. Tuy nhiên, ngay khi Vạn Lý Băng Ưng vỗ cánh, cả không gian xung quanh hắn lập tức bị một luồng khí lạnh cuốn vào, khiến Phạm Xuyên cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ.
Cánh của Băng Ưng vừa chạm vào lá chắn, một tiếng vỡ vụn vang lên, và hắn không kịp làm gì hơn ngoài việc cảm nhận lực tấn công mạnh mẽ từ cánh của nó. Thất bại, lần đầu tiên trong thử thách này, Phạm Xuyên cảm thấy mình bị đánh bại. Toàn thân bị băng tuyết bao phủ, không thể động đậy.
Rắc rắc!
Không gian vượt ãi vỡ tan, Phạm Xuyên quay lại tầng ba ngọc lâu.
Hắn nằm bất động trên mặt sàn lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự kiên quyết. Đây không phải là lúc để dừng lại.
"Luyện lại!"
Hắn không cho phép mình gục ngã. Sau một hồi trấn tĩnh, Phạm Xuyên lại đứng dậy. Đã đến lúc luyện lại, cải thiện những thiếu sót, chuẩn bị cho lần sau đối đầu. Tầng ba chỉ là bước đầu, con đường này còn dài, và hắn sẽ không dừng bước.
"Sẽ không có kẻ nào có thể ngăn cản ta."
...
Vài ngày sau thất bại ải ba.
Nghị sự đường, Phạm gia tổ trạch.
Khói trầm lượn lờ, l*иg đèn chạm rồng lay động theo từng luồng linh phong. Sáu thiếu niên đứng thành hai hàng, ba người chi mạch một bên, ba người chính mạch một bên, ai nấy khí tức sâu thẳm, ánh mắt như điện.
Phía trên bậc đá xanh, mười ba vị gia lão ngồi chễm chệ, ánh mắt già nua nhưng tinh quang không suy suyển, phảng phất như có thể nhìn thấu cốt cách nhân tâm.
"Phạm Bang Mi, ngươi cũng vào được vòng này à? Ha ha, đúng là vận khí cũng tính một loại thực lực."
Người lên tiếng là Phạm Minh, chính mạch, thân hình cao gầy, sắc mặt đạm nhiên, nhưng lời nói lại mang theo gai nhọn.
Phạm A Ngưu nhe răng cười hề hề, che chắn phía trước Phạm Bang Mi: "Minh thiếu gia đúng là phong thái, mở miệng liền đánh rắm. Bang Mi nhà ta tuy yếu, nhưng ít ra cũng không có giẫm lên xác đồng tộc mà leo lên."
"Ồ?" Phạm Tiêu ngồi bên cạnh cười nhẹ, "Chi mạch đúng là chi mạch, cái gì cũng dám nói. Ta thật tò mò, đến lúc vào họa đồ, các ngươi có còn mạnh miệng được không?"
Lời còn chưa dứt, không khí đã rúng động.
Từ phía sau đài cao, tộc trưởng Phạm Lưu bước ra. Áo bào đen thêu kim tuyến, trường bào như gió thổi, ánh mắt ông sắc lạnh như đao, quét qua cả sáu người.
"Im miệng." Ông chỉ nói hai chữ, cả nghị sự đường lập tức yên tĩnh như tờ.
Bên cạnh ông là thiếu tộc trưởng Phạm Trương Hải, ánh mắt thâm trầm, khi nhìn đến Phạm Xuyên liền khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười khó đoán.
Phạm Xuyên chỉ nhẹ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, bên trong thần quang như có lôi đình nén chặt, sâu không đáy.
"Đây là họa đồ cổ Bắc Sơn Cơ Đạo Đồ."
Tộc trưởng vung tay áo, một bức họa khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung. Trên họa đồ là cảnh núi non trập trùng, từng vệt linh quang lưu chuyển, tựa như có thế giới riêng bên trong.
"Đây là một họa đồ viễn cổ được ghi lại từ thời điểm Cơ Giáp đạo sơ khai. Trong đó thời gian trôi nhanh gấp hai mươi lần thực giới. Sáu người các ngươi sẽ bị đưa vào trong, sống lại kỷ nguyên sơ khai khi cơ quan kỹ thuật vừa mới ra đời."
"Bên trong có cơ hội, cũng có nguy cơ. Kẻ bị gϊếŧ sẽ lập tức bị bài xích ra ngoài, mất đi tư cách thí luyện."
"Sau mười ngày, ai có cảnh giới cơ giáp đạo cao nhất sẽ là người chiến thắng. Nếu có người đạt chuẩn đại sư trở lên, có thể đồng thời lưu vị trí bồi dưỡng, Dưới đại sư? Không ai được chọn."
"Các ngươi... rõ chưa?"
"Sẵn sàng!"
Sáu thiếu niên đồng loạt lên tiếng, sát khí bừng bừng, tinh thần như kiếm rút khỏi vỏ.
Tộc trưởng ấn tay, linh quang trào dâng.
Ầm!
Thế giới trước mắt chợt vặn vẹo, sáu người bị cuốn vào tâm đồ. Một cảm giác hẫng chân, như xuyên qua muôn kiếp thời gian.
...
Bắc Sơn – Một trăm vạn năm trước
Cơn gió cổ xưa lướt qua thảo nguyên bạt ngàn. Một tiểu thôn đơn sơ nằm giữa chân núi hoang vu. Bên trong căn lều rách, một đứa trẻ sáu tuổi đang mày mò gắn lại con rối gỗ đã hỏng. Mồ hôi lấm tấm trán, ánh mắt tràn đầy khổ sở.
Đúng lúc đó, ba bóng người xuất hiện sau lưng nó, một người là nho sinh áo dài tay cầm quạt, một là hán tử mặc giáp trụ như thiết tháp, người cuối cùng là công tử ngọc diện, tay cầm phiến ngọc ngà.
"Anh bạn nhỏ, con rối của ngươi hỏng rồi à?" Hán tử ngồi xổm xuống, cười hỏi.
"Muốn sửa không?" Nho sinh nhẹ nhàng hỏi.
"Phải sửa như ta mới đúng!" Công tử nhướng mày chen vào.
"Không không, làm theo ta, đơn giản lại hữu hiệu." Hán tử lên tiếng.
"Không đúng, phải vận dụng nguyên lý đạo lý. Làm theo ta mới khai mở tiềm lực." Nho sinh phản bác.
"Đồ chơi thôi mà, cứ sửa đại như ta đi!" Công tử gạt đi.
Đứa trẻ há hốc mồm nhìn ba người tranh nhau dạy, ngây ngốc hỏi: "Ơ... rốt cuộc là làm theo ai ạ?"
Cả ba người ngẩn ra.
Công tử thở dài: "Thôi, chuyện nhỏ, ai trước cũng được. Về sau mới phân cao thấp."
Nho sinh hừ lạnh: "Hừ, mãn phu hồ đồ."
Hán tử cười hề hề: "Không tranh với các ngươi nữa, để ta dạy trước!"
Hắn chỉ tay, hướng dẫn từng bước.
Rất nhanh, con rối hoạt động trở lại. Đứa trẻ mừng rỡ reo hò, hai mắt sáng rỡ như sao.
"Anh bạn nhỏ, có muốn học cơ giáp đạo không?" Công tử cười hỏi.
"Có có có!" Đứa trẻ gật đầu lia lịa.
Ba người nhìn nhau cười, rồi biến mất giữa không khí.
...
Hôm sau, người đến đầu tiên là nho sinh. Hắn không dạy làm rối, mà trải sách ra, nói: "Muốn chế tạo thiên cơ, trước tiên phải thông đại nghĩa."
Hắn dạy đứa trẻ đọc sách cổ, học thơ kinh. Ngày đầu kết thúc, đứa trẻ nhíu mày, nhưng vẫn lặng lẽ ghi nhớ.
Ngày thứ hai, công tử đến. Hắn bày bàn cờ, dạy chiến thuật.
"Đời người như quân tốt qua sông, tiến ngang tiến dọc, không lùi được nữa. Nhớ lấy: ai giúp ngươi khi nghèo, ai bỏ ngươi khi khổ, đều là cơ sở cho đạo tâm."
Ngày thứ ba, hán tử đến. Hắn bắt đứa trẻ luyện quyền, đánh từ sáng đến chiều.
"Ta không sợ người luyện một vạn chiêu một lần, mà sợ kẻ luyện một chiêu vạn lần. Cơ giáp là thân ngoài, thân thể là gốc rễ!"
Ba người thay phiên đến dạy, ngày nối ngày, năm nối năm. Đứa trẻ từ một tiểu hài tử, trở thành thiếu niên tuấn kiệt.
Thôn làng ca tụng: "Thiên tài! Là người được trời chọn!"
...
Trong thế giới họa đồ, sáu thân ảnh đang âm thầm quan sát, ánh mắt lóe tinh quang.
Phạm Xuyên yên lặng nhìn đứa trẻ kia.
Một cảm giác quen thuộc, như từng thấy qua.
Hắn khẽ nhíu mày: "Đây là... Mộng cảnh của Cơ Trường Sinh?"
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
