TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Cảnh Giới

Trước uy áp vô hình của lão tộc trưởng, Phạm Xuyên vẫn khẳn khái nói ra câu chuyện bịa đặt đã biên sẵn:

"Phải. Thật ra tạo nghệ luyện rối của ta không cao, nhưng từ nhỏ đã mê trận pháp. Lúc rảnh rỗi sau giờ học, ta hay mày mò tìm tài liệu về nó, dần dà cũng có chút lĩnh ngộ. Có lần nghe gia lão giảng về việc tăng uy năng con rối qua pháp bảo và trận pháp, ta đã bị hấp dẫn."

Hắn nói tiếp, giọng điềm tĩnh, không quá khiêm, cũng không ngạo: "Kể từ đó, ta bắt đầu thử kết hợp cơ rối thuật và trận pháp. Mày mò, thất bại, sửa lại... Thành phẩm tốt nhất, chính là con rối này."

Tộc trưởng trầm mặc, một lần nữa quan sát lại. Dù có nhiều trận pháp, nhưng cấp độ chỉ dừng ở phổ thông, nếu là cao thủ thật sự thì đã dùng ít hơn nhưng uy lực mạnh hơn.

Thế nhưng cách sắp xếp, độ tinh chuẩn khớp nối... lại khiến người ta không thể coi thường.

Nếu thật sự do hắn làm ra, thì tên tiểu tử này... đúng là có chút hơn người.

"Ngươi nói giỏi trận pháp, nhưng chỉ như vậy chưa đủ." Tộc trưởng chậm rãi nói. "Con rối này dù chưa đạt tạo nghệ chế tác cao cấp, nhưng áp trận, điều khiển, vận hành đều không tầm thường. Đừng nói là học viên học đường, ngay cả một số gia lão cũng chưa chắc làm được."

Phạm Xuyên cúi đầu, giọng thành thật: "Cái này... nói ra có chút xấu hổ. Khung con rối là ta mua ở cơ giáp phường, ta chỉ áp trận, đặt pháp bảo, rồi luyện khiển rối. Nhưng vì là thứ mình làm ra nên cảm giác điều khiển khác hẳn, càng điều khiển càng hứng thú."

"Do đó tạo nghệ dù không cao, nhưng chính sự đam mê bất tận đã giúp ta quen thuộc từng chi tiết, từng khớp nối, nên việc điều khiển cũng lưu loát giống như điều khiển bộ phận trên cơ thể mình."

Phạm Xuyên thành khẩn nói, trình độ diễn xuất lôi thần nhập hóa, trong mắt ánh lên một tia mê mẩn, giống như nói về niềm yêu thích của đời mình cho trưởng bối trong nhà biết.

Đứng đối diện, nhìn thấy nhiệt huyết với con rối của Phạm Xuyên, Phạm Lưu khẽ vuốt râu, ánh mắt hơi đổi khác: "Không tồi. Nếu đúng như lời ngươi nói, vậy ta giao cho ngươi một nhiệm vụ."

Dứt lời, lão vung tay ném ra một lệnh bài.

"Trong vòng một tháng, hãy cải tiến con rối này, làm nó tinh gọn, sắc bén, nhanh nhẹn hơn. Lệnh bài này cho phép ngươi ra vào Tàng Thư Các tùy ý, tìm tài liệu, trận đồ hoặc công thức cần thiết."

Phạm Xuyên đưa tay đón lấy, trong lòng khẽ động.

"Lệnh bài của Tàng Thư Các... Xem ra lão già này bắt đầu để mắt đến mình rồi."

Gió đã nổi, thì ta phải biết phất cờ. Hắn chắp tay: "Tuân lệnh."

"Ừm. Lui ra đi."

Ra khỏi thư phòng, trong lòng Phạm Xuyên không còn gợn sóng, chỉ có những mưu tính âm ỉ.

Hắn biết, mỗi bước hiện tại đều như đi trên băng mỏng, càng phải đi thật vững, thật xa.

***

Cùng lúc đó, ở phía bên kia gia tộc, Viêm Đột đang báo cáo với vị thiếu gia chủ Phạm Trương Hải:

"Tên Phạm Xuyên kia... giành hạng nhất chi mạch."

"Ồ?" Phạm Trương Hải nheo mắt. "Nhưng vẫn không dùng kiếm?"

"Không. Trong suốt trận đấu, hắn chỉ dùng con rối, không hề rút kiếm ra."

"Lạ thật..." Ánh mắt Phạm Trương Hải thoáng lạnh. "Không lẽ đó chỉ là kiếm thường? Không đúng. Linh cảm của ta chưa từng sai."

"Còn một chuyện nữa," Viêm Đột thấp giọng. "Sau trận chiến, hắn được tộc trưởng gọi vào thư phòng gặp riêng."

"Gặp riêng?" Giọng thiếu gia chủ bỗng trầm hẳn xuống. "Thú vị đấy. Tên này... càng lúc càng quái lạ."

Ánh mắt gã lóe lên hàn mang: "Từ giờ lưu ý hắn nhiều hơn cho ta."

***

Chiều hôm đó, khảo hạch chính mạch diễn ra như thường lệ. Ba người nổi bật nhất, Phạm Minh con của gia lão Hình Đường, Phạm Anh Thư con của gia lão Nội Vụ, và Phạm Tiêu con của gia lão Truyền Công, lần lượt bước ra, ánh mắt cao ngạo, thế lực sau lưng không hề nhỏ.

Bọn họ đều là thiên kiêu chính mạch, thân mang tư chất thượng đẳng, từ nhỏ được bồi dưỡng kỹ lưỡng.

Nhưng dù hào quang chói lọi đến mấy, trong mắt tộc trưởng vẫn không bằng một cái liếc về phía Phạm Xuyên.

Lão già đó, ánh mắt như có thể xuyên thấu tương lai, đã nhìn ra thứ gì đó...

...

Tối đến, Phạm Xuyên trở về căn nhà mái ngói quen thuộc. Trong ánh đèn lờ mờ, hắn ngồi xuống bàn cơm, tay cầm đũa mà lòng cười lạnh.

"Thử thách nâng cấp con rối ư? Trò trẻ con mà thôi."

Kiếp trước, hắn là đại sư cơ giáp đạo, luyện rối đến mức lấy một chống mười, từng sáng tạo ra Bách Biến Kim Cương Rối, chỉ một đòn là đủ hủy diệt tiểu thành.

Giờ bảo hắn cải tiến một con rối mãnh sư tầm thường? Chẳng khác nào bắt mãnh hổ đi săn chuột.

Nói qua về cảnh giới, đó là hiểu biết và linh cảm đối với một lưu phái.

Cấp độ chia ra làm phổ thông, đại sư, tông sư, đại tông sư và vô thượng đại tông sư

Mỗi cảnh giới có một mức độ hiểu biết và linh cảm khác nhau về lưu phái tu luyện.

Trên thế giới có rất nhiều lưu phái tu luyện.

Kiếp trước Phạm Xuyên chuyên tu cơ giáp đạo, đan đạo, trận đạo, bảo đạo và lực đạo.

Ban đầu hắn bỏ một trăm năm mài lủng đít quần ở cái thành Hạ Long cỏn con này tu cơ giáp đạo và lực đạo.

Nhưng khi chu du khắp thế gian, hắn nhận ra trên con đường tu luyện thì đan đạo giúp ích rất nhiều, do đó hắn chuyển sang tu đan đạo.

Rồi từ từ mày mò, hắn nhận ra đan đạo và bảo đạo cùng trận đạo có liên quan mật thiết với nhau, nên hắn cũng tìm hiểu thêm hai lưu phái trên.

Thông qua trùng sinh, cảnh giới gắn liền với hồn phách theo hắn mà đi ngược thời gian trở về quá khứ.

Trải qua hai trăm năm tu luyện kiếp trước, hiện tại cảnh giới lưu phái của hắn là tông sư lực đạo, đại sư cơ giáp đạo, đại sư đan đạo, đại sư bảo đạo, đại sư trận đạo.

Mỗi cảnh giới nếu ngộ tính bình thường thì mất vài trăm năm để thăng cấp là chuyện bình thường.

Kiếp trước hắn dùng hai trăm năm để chuyên tu lực đạo nên cảnh giới lực đạo của hắn hiện tại là tông sư, cao hơn các lưu phái khác.

Hai trăm năm kiếp trước của hắn lực đạo không quá nổi bật, lý do cũng chỉ vì thế công của lực đạo tương đối trực diện và đơn giản, rất dễ khắc chế, không có nhiều ưu thế trong chiến đấu.

Thế nhưng khi bảo đạo hưng thịnh, lực đạo cũng nổi lên như một thế lực.

Bởi lẽ thế công cường hãng của lực đạo cộng với pháp bảo hộ công dạng kích tốc hoặc thuấn di khiến cho đòn thế lực đạo trở nên khó lường hơn rất nhiều.

Hiện tại Phạm Xuyên cũng đang từng bước thực hiện kế hoạch hoàn thiện bộ võ công với Cự Linh Quyền làm trọng tâm, kết hợp với đó là các pháp bảo hộ công cần thiết.

Dù vậy kế hoạch này vẫn còn khá xa mới thành hiện thực, trước mắt muốn có pháp bảo cấp cao, Phạm Xuyên cần phải có rất nhiều nguyên thạch.

Việc bán bí phương chỉ đem lại tiền lẽ, chẳng thể đáp ứng được nhu cầu luyện bảo điên cuồng của hắn, thêm vào đó bí phương của hắn cũng có hạn, và những nguy hiểm tìm tàn khiến hắn không thể cứ bán mãi được.

Trước mắt cần dựa vào tài năng và thực lực để leo lên vị trí trong cao tầng gia tộc.

Từ đó ảnh hưởng sang các phương diện khác như tài nguyên, đãi ngộ, và phạm vi hoạt động.

Mục tiêu cuối cùng của hắn luôn là thẩm thấu chợ đen, chỉ có chợ đen mới có thể kiếm được nhiều nguyên thạch, từ đó nâng cao thực lực.

Việc lọt vào mắt xanh của lão tộc trưởng là niềm vui ngoài ý muốn, trước mắt ta cần nghĩ cách khai thác tối đa cơ hội lần này.

Vấn đề chân truyền tử tâm cũng là một trở ngại, hiện tại ta đang dừng lại ở tầng ba, tốc độ không khỏi quá chậm đi.

Theo như ký ức hai trăm năm kiếp trước, người hoàn thành chín tầng khảo nghiệm mới có thể giành được chân truyền.

Ta luôn cảm thấy bất an về chân truyền này, trước mắt một mình ta thăm dò thì không sao, nhưng chẳng thể biết được một ngày đẹp trời nào đó sẽ còn có thêm ai phát hiện ra mật đạo bên dưới giếng cũ hay không.

Do đó để tránh tình huống xấu xảy ra, ta phải gia tăng tốc độ vượt ải lên mới được.

Vừa nghĩ xong, Phạm Xuyên liền lao đầu vào thổ nạp, cố gắng nhanh chóng nâng lên nhị trọng để có thể khiêu chiến ải truyền thừa.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.