TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Câu Bảo

Một lát sau, ngư dân lại câu lên một con dao bằng bạc sáng bóng. Lúc này, anh ta lại thất vọng, vứt con dao đó đi mà tiếp tục câu.

Lại lần nữa có thứ mắc câu, ngư dân háo hức kéo dây lên thì lại thất vọng phát hiện con dao lần này câu được không phải con dao cũ mà là một con dao bằng vàng quý giá.

Người ngư dân chán nản, hắn ta lại vứt con dao vàng đi mà tiếp tục câu dao cũ.

Đến lần thứ tư, cuối cùng anh ta cũng câu được con dao phai của mình.

Người ngư dân mừng rỡ, anh ta cất con dao đi, định tiếp tục chèo thuyền câu cá. Nhưng bỗng nhiên lúc này Thủy Tề xuất hiện, ông ta hỏi:

"Tại sao khi câu được bảo dao ngươi lại vứt chúng đi?"

Người ngư dân thật thà đáp: "Dao đó không phải dao của ta, chúng không vừa tay, vừa nặng lại vừa không bén. Ta chỉ muốn câu con dao phai vừa tay của ta mà thôi!"

Thủy Tề lúc này nhìn thấy tư chất thật thà, không màng danh lợi của người ngư dân mà tâm đắc. Ông ta sau đó quyết định gả con gái cho người ngư dân thật thà.

Như vậy, nhờ đức tính tốt bụng, ngư dân đã lấy được công chúa Thủy Tề, có cuộc sống hạnh phúc đến cuối đời.

Câu chuyện cổ tích lưu truyền trong Nam Giang này khuyến khích con người ta sống lương thiện thì ắt sẽ gặp được thiện duyên.

Qua đó, văn hóa câu bảo cũng được lan rộng. Nhiều người dân bình thường, có tấm lòng thiện lương vừa xem đây là hình thức giải trí, nhưng cũng nuôi hy vọng đại duyên đến với họ, từ đó cải thiện cuộc sống.

Từ đây cũng có rất nhiều câu chuyện đổi đời lưu truyền trong dân chúng. Một là để các thương nhân kích phát lòng tham của người dân mà mở rộng hoạt động câu bảo. Hai là do người dân truyền miệng với nhau để có thêm lòng tin về cuộc sống, về tín ngưỡng dân gian mà họ lưu hành.

Ở kiếp trước, Phạm Xuyên nghe nói khá nhiều câu chuyện như vậy, thật có, giả có.

Nhưng trong đó có một câu chuyện khiến hắn lưu tâm, kể về một người dân thường hôm đó vô tình câu được một thanh kiếm cũ. Hắn ta lúc đó tưởng rằng thanh kiếm này chỉ là món đồ bỏ đi nên tiện tay vứt nó cho một tên ăn xin.

Tên ăn xin khi ấy cũng nghĩ nó không có gì đặc biệt, nên sau đó đã dùng cây kiếm làm gậy đập chó.

Thế nhưng, trong một lần vô tình, tên ăn mày làm nhỏ máu lên đó thì liền kích hoạt nhận chủ. Cây kiếm cũ phát sáng, tróc đi lớp rỉ sét, trở thành một thanh bảo kiếm. Tên ăn mày sau đó đem bán bảo kiếm, liền có được một khối tài sản kếch xù và đổi đời từ đó.

Lúc này, khi vừa đến quầy câu bảo, Phạm Xuyên liền nhìn về bức tường treo bảo vật.

Hắn đã nhìn thấy thanh kiếm cũ rỉ sét được treo ở một góc của bức tường.

Xác định được mục tiêu, Phạm Xuyên liền mua một vé câu bảo.

Một vé giá một nguyên thạch, được một lần quăng câu.

Đây là một trò chơi dù có luật chơi khá đơn giản nhưng không dễ trúng thưởng.

Đầu tiên là việc xử lý lực quăng dây, sao cho không thừa không thiếu, mà phải vừa đủ để lưỡi câu bay đến chạm vào bảo vật.

Có rất nhiều người lần đầu đến, quăng một cái, lực quá mạnh liền khiến lưỡi câu bay ra tít phía sau bức tường treo bảo vật.

Còn có người lại ném quá nhẹ, khiến cho lưỡi câu bay chưa tới bức tường thì đã rơi xuống đất.

Độ khó như vậy còn chưa đủ, vì khi quăng dính bảo vật rồi thì còn phải thu dây về thì mới nhận được phần thưởng.

Mà trên đường thu dây thì có rất nhiều chướng ngại có thể khiến bảo vật bị kẹt lại giữa đường trong sự nuối tiếc của người câu bảo.

Thế nhưng dù khó là vậy, vẫn có rất nhiều người tham gia, một phần vì tính giải trí và phần vì phần thưởng rất hậu hĩnh so với giá nguyên thạch bỏ ra.

Lúc này, Phạm Xuyên cầm trên tay cây cần câu làm bằng trúc có tính dẻo cao. Hắn nhắm ngay kiếm cũ mà quăng dây.

Vèo một phát, sợi dây dày ra, lưỡi câu vù vù bay đi, bay thật xa và bay luôn lên trời rồi rơi xuống đất, không hề chạm vào một bảo vật nào.

Hắn kiếp trước do nhà nghèo nên cũng không hay lui tới những nơi vui chơi thế này, do đó kinh nghiệm câu bảo của hắn gần như bằng không.

Hôm nay Phạm Xuyên đến chỉ để xem kiếm cũ còn hay không và câu thử để lấy cảm giác.

Quả nhiên, lần đầu liền không thành công. Hắn cũng không nghĩ rằng có thể câu được liền.

Phạm Xuyên ngậm ngùi đi về. Hắn dự định hôm sau lại đến thử vận may.

Nhiều ngày sau đó, sáng Phạm Xuyên luyện chưởng pháp và quyền pháp, chiều đi câu bảo, tối về thổ nạp chân khí.

Suốt mấy ngày hắn chỉ ở nhà luyện quyền, không hề đi học và đi làm. Mẹ hắn có hỏi vài câu, hắn đáp rằng học đường cho nghỉ ở nhà luyện quyền chuẩn bị cho khảo hạch, nên hắn xin nghỉ làm để có thể tập trung ở nhà ôn bài, thế là mẹ hắn cũng không hỏi gì thêm.

Bà thường ngày bị bệnh nên chỉ quanh quẩn trong nhà. Gần đây khỏe lại có ra ngoài trồng rau nuôi cá. Phạm Xuyên dạo này thì cũng loanh quanh ở nhà ăn cơm, luyện công rồi đi câu bảo. Cuộc sống bình dị cứ thế mà trôi qua.

Cuối cùng đến ngày thứ mười tám, sau khi nắm bắt được kỹ thuật điều khiển cần câu cá, Phạm Xuyên đã câu được cây kiếm cũ.

Lúc hắn cầm thanh kiếm trên tay, mặt hắn tỏ vẻ chán chường. Những người xung quanh đa phần chẳng quan tâm, có vài người trề môi chế giễu, tuyệt nhiên không ai nghĩ hắn đã câu được bảo vật gì xịn sò.

Thế nhưng trong lúc Phạm Xuyên đang định ra về thì có một người đến gần hắn.

Người này là một thanh niên nhìn qua cỡ ba mươi tuổi, tướng mạo dễ nhìn, ăn mặc bảnh bao, hắn cầm quạt xếp, phe phẩy nói:

"Ta có thể mua lại thanh kiếm này không?"

Phạm Xuyên nhìn qua, hắn biết người này — là thiếu tộc trưởng Phạm gia, Phạm Trương Hải.

Kiếp trước người này như thế nào đó vẫn mây mây...

Lúc này, Phạm Xuyên chắp tay cung kính nói: "Là thiếu tộc trưởng sao? Thật xin lỗi, ta không có ý định bán kiếm!"

Phạm Trương Hải nghe vậy thì điềm đạm nói: "Chi mạch Phạm Xuyên, ta biết gia đình ngươi có hoàn cảnh khó khăn. Ta đồng ý bỏ năm mươi khối nguyên thạch để mua lại thanh kiếm này."

Phạm Xuyên lúc này cười khinh trong lòng. Nếu biết giá trị thanh kiếm này là vài ngàn nguyên thạch thì có lẽ tên này sẽ phải lấy quần đội lên đầu với cái giá năm mươi nguyên thạch hắn đưa ra.

Hắn lại chắp tay, miễn cưỡng từ chối: "Xin thiếu thành chủ thứ tội, ta thật sự không có ý bán kiếm."

Phạm Trương Hải hơi sầm mặt, tiếp tục ra giá: "Một trăm khối nguyên thạch. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, số nguyên thạch này đủ cho ngươi sống thoải mái trong một năm."

Lúc này, Phạm Xuyên giả vờ tỏ ra do dự, bởi lẽ với một người có danh nghèo khó như hắn, chỉ vì một thanh kiếm gỗ mà thản nhiên bỏ qua số nguyên thạch lớn sẽ tạo cái nhìn không bình thường trong mắt người khác.

Bây giờ nếu như Phạm Xuyên bán thì lại không được. Thanh kiếm bảo này có giá ít nhất cũng hai ngàn nguyên thạch. Nếu bây giờ hắn hét giá hai ngàn thì chắc chắn đối phương sẽ không đáp ứng, nhưng nếu bán giá thấp hơn thì lại quá lỗ vốn.

Phạm Xuyên đứng một chỗ, mắt lúc thì nhìn thanh kiếm, lúc thì nhìn Phạm Trương Hải, mi tâm co lại một cục, ai nhìn vào cũng thấy có vẻ như hắn đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội.

Nhìn thấy vậy, Phạm Trương Hải nghĩ mình đã khiến Phạm Xuyên động tâm, hắn đưa ra một kích chí mạng, một lần nữa lên tiếng:

"Nếu cảm thấy ta cậy thế ép ngươi thì không sao. Ta bù thêm hai mươi nguyên thạch nữa, tổng cộng là một trăm hai mươi nguyên thạch. Ta sẽ mua lại thanh kiếm này cho ngươi."

7

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.