TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Không Từ Bỏ

Lúc này Phạm Xuyên vẫn đang thông qua thân xác mà cảm thấy đau lòng, vô số hình ảnh hiện ra khiến hắn chỉ biết khóc òa.

Thân xác thì đau khổ quằn quại, còn linh hồn hắn thì không ngừng gửi lời hỏi thăm đến mẹ Tử Tâm Hành Giả.

Chặng hành trình này có lẽ sẽ ám ảnh hắn đến già, và câu nói "nhân gian khổ quá rồi, kiếp sau không đến nữa" lại càng chính xác.

Thế nhưng, dù tâm trí và thể xác bị tra tấn dã man, Phạm Xuyên vẫn không bỏ cuộc.

Hắn cắn răng chịu đựng qua từng cơn hành hạ của thể xác và tâm tưởng.

Sở dĩ hắn kiên trì như vậy là vì từ trong linh hồn, hắn nhận thức được thể xác và tinh thần dù đau khổ đến đâu cũng không khiến hắn chết hoàn toàn.

Do đó, khi còn một hơi thở là còn một cơ hội. Chỉ khi hắn từ bỏ, thì mọi thứ mới kết thúc. Và một khi hắn còn nỗ lực chịu đựng, thì mọi nỗi đau rồi cũng sẽ qua. Chỉ có chết mới hết, chứ đau thì chưa hết được.

Để rồi, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu lần đau, thân xác héo mòn, trơ trọi một bộ xương với da, mọi thứ mới dừng lại.

Lúc này, linh hồn Phạm Xuyên chỉ còn một tia yếu ớt, chỉ một luồng gió thổi nhẹ cũng khiến hắn tan biến vào hư vô.

Tàn hồn Tử Tâm Hành Giả xuất hiện trước mắt Phạm Xuyên ốm yếu trơ xương.

"Thế nào, dừng lại hay tiếp tục? Nói trước, nếu không chịu nổi ở ải cuối, hồn phách ngươi sẽ tổn thương trầm trọng, có thể dẫn đến ngu người khi ra ngoài."

Phạm Xuyên đưa ánh mắt hốc hác nhìn về Tử Tâm Hành Giả, lòng thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Phạm Xuyên đã yếu ớt đến không đứng được, hắn nằm đó, cánh tay run rẩy đưa ngón giữa lên, từ trong đôi môi khô khốc phát ra bốn chữ:

"Tiếp đi lừa trọc!"

Tàn hồn Tử Tâm Hành Giả nghe vậy thì mỉm cười hiền hòa, ánh mắt lóe lên ý vị. Hắn phất tay, không gian một lần nữa thay đổi.

Phạm Xuyên trong thân xác chính hắn, ở trong căn nhà quen thuộc. Nương hắn nằm đó, hơi thở yếu ớt, miệng thì thào:

"Xuyên nhi, lại đây với mẫu thân!"

Phạm Xuyên nghe vậy thì bước lại giường, nắm lấy tay mẫu thân.

"Nương, người sao rồi?"

"Nương không còn thời gian nữa rồi!" Mẫu thân cầm tay Phạm Xuyên, bà níu chặt như sợ vuột mất.

"Nhớ lời nương, sau khi ta đi rồi, dù có gặp chuyện gì cũng không được đi ăn xin!"

"Nương, người đừng lo, con sẽ cứu người."

Phạm Xuyên vừa nói vừa điểm huyệt mẫu thân nhưng bà không ngất xỉu.

"Thằng ngốc này làm gì vậy? Đến lúc ta sắp đi rồi vẫn không nghiêm chỉnh được sao?" Mẫu thân hắn nghiêm mặt nói.

Rồi bà lại thở dài: "Ài, con như vầy, chắc chỉ có đi ăn xin mới sống được thôi!"

Nói xong, mẫu thân hắn trút hơi thở cuối cùng. Bà mang theo nỗi u tư mà ra đi.

Phạm Xuyên sững người, hắn định đi mua thuốc nhưng đã không còn kịp.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại không điểm huyệt được? Tại sao ta chưa kịp cứu nương thì bà đã đi mất?"

"Không đúng! Cảnh giới của ta cũng không còn! Ta không nhớ gì cả!"

Năm ngày sau, Phạm Xuyên chôn cất mẫu thân xong. Hắn lúc này suy sụp, chỉ biết uống rượu sống qua ngày.

Cho đến khi nhà không còn gì ăn, Phạm Xuyên đi ra ngoài xóm ăn xin.

Đi đến đâu cũng bị hắt hủi.

"Cút đi, ở đây không có gì cho ngươi ăn đâu."

"Biến đi, đồ dơ bẩn!"

"Tên mồ côi đi ăn xin kìa, đuổi hắn đi!"

Tất cả đều hắt hủi Phạm Xuyên. Ngay cả đám nhóc trong xóm cũng kỳ thị hắn.

Trong đêm tối, Phạm Xuyên ôm bụng đói nằm co ro giữa đường, từng cơn gió lạnh khiến cơ thể run lên cầm cập.

Cảnh tượng tàn tạ kiếp trước của Phạm Xuyên lại tái diễn. Hắn căm thù hình ảnh vô dụng, yếu ớt của bản thân lúc này hơn bao giờ hết.

Đây chính là thứ mà hắn chôn giấu tận cùng nơi tâm trí và không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa.

Nhưng giờ đây phải trải nghiệm lại cảm giác này, nó như thể đang đứng trước nỗi sợ của bản thân.

Đối diện với tâm ma, đối diện với ám ảnh tột cùng khiến Phạm Xuyên run rẩy, từ thân xác đến linh hồn đều đang chịu đả kích.

Đây không gì khác, chính là ải cuối cùng trong Bát Khổ, ải khó vượt qua nhất: Oán Tắng Hội Khổ, thử thách đối mặt với cái mình căm ghét nhất, cái chôn giấu sâu nhất trong linh hồn.

Lúc này, khi đứng trước sự yếu đuối của bản thân, Phạm Xuyên cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn cố gắng cầm cự, thế nhưng cái lạnh, cái đói, cái bất lực của số phận đang bào mòn ý chí hắn.

Thế nhưng, Phạm Xuyên vẫn còn một tia chấp niệm còn sót lại, chấp niệm của sự quyết tâm, quyết tâm thay đổi quá khứ phí hoài của kiếp trước.

Sở dĩ bảy ải trước hắn vượt qua được, dù có khổ đến mức nào đi nữa, tất cả đều là vì chấp niệm này.

Phạm Xuyên hít một hơi thật sâu. Hắn quyết không chấp nhận sự yếu nhược của bản thân được phép lặp lại.

Hắn cố gắng gượng dậy. Hai tay hắn bấu chặt xuống mặt đường, cố đẩy thân xác nặng nề đứng lên.

Cơn đói và lạnh khiến sức lực hắn chẳng còn lại bao nhiêu.

Phịch

Đôi tay run rẩy không đẩy nổi cơ thể khiến hắn ngã quỵ một lần nữa.

Thế nhưng, Phạm Xuyên quyết không bỏ cuộc. Hắn ghét cái hình ảnh này.

Hắn không bao giờ cho phép nó gϊếŧ chết ý chí hắn thêm một lần nào nữa.

Phạm Xuyên cắn lấy tay mình, cơn đau thấu trời truyền đến.

Cơn đau giúp hắn quên đi cái đói.

"Chỉ cần chưa chết, ta còn chiến đấu."

Phạm Xuyên lấy sức đứng lên.

Máu chảy tràn bên môi, gió lạnh rít qua khiến cơn buốt một lần nữa truyền đến, nhưng hắn không quan tâm.

Từng chút, từng chút, đôi chân hắn gồng lên, thân thể run rẩy nhưng vẫn gắng đứng dậy lần nữa.

"Ta không muốn... làm cái phế vật như ngươi nữa..."

Hắn gầm lên trong nghẹn ngào.

Không ai trả lời. Chỉ có bóng tối, gió lùa và hạt mưa lạnh buốt đang rơi trên da hắn.

"Nực cười thật. Thế giới muốn gϊếŧ ta, nghèo đói muốn gϊếŧ ta, cả cái thân xác yếu ớt này cũng muốn ta chết."

"Nhưng ta... vẫn sống đấy thôi!"

Hắn quay mặt lên trời, toàn thân tả tơi, gầy trơ xương, nhưng ánh mắt vẫn không hề gục ngã.

"Không một ai cứu ta, cũng không cần ai cứu. Nếu số trời ép ta vào bước đường cùng, thì ta chính là con dao rạch nát cái định mệnh ấy ra!"

Ầm

Một tiếng nổ không âm vang, nhưng lại chấn động tận linh hồn.

Không gian bỗng nhiên vỡ vụn. Mọi khung cảnh nghèo đói, bất lực, lạnh lẽo tan biến.

Cảnh vật xung quanh biến đổi. Phạm Xuyên đứng giữa khoảng không u tối, thân thể tàn tạ, hồn phách lay lắt, nhưng vẫn đứng.

Tử Tâm Hành Giả hiện ra. Lần này, ông ta không nói gì ngay. Chỉ đứng đó, lặng nhìn Phạm Xuyên. Một lúc sau, ông ta mới chậm rãi lên tiếng:

"Ngươi biết không, có đến chín mươi chín kẻ bước vào khảo nghiệm này... chín mươi tám người chết ở ải Oán Tắng Hội. Người còn lại... điên."

"Ngươi... là kẻ duy nhất vượt qua."

Huyễn cảnh tan biến, Phạm Xuyên trở về với thực tại, trước mắt hắn cánh cửa ngọc lâu mở ra, tiếng chuông từ đâu đó trong ngọc lâu phát ra, một luồng tin tức truyền vào trí não hắn.

Dòng tin tức về một loại công pháp có tên Tử Độc Âm Ma Quyết cứ như thế theo tiếng chuông chạy vào não hắn hình thành trí nhớ tự nhiên, không cần hắn học thuộc vẫn có thể ghi nhớ một cách dễ dàng.

"Là thủ đoạn tín đạo!" Phạm Xuyên nhận ra thủ đoạn của Tử Tâm Hành Giả sử dụng.

Khá giống kiếp trước khi có người rung chuông mở ra truyền thừa thì cũng có tiếng chuông vang vọng truyền ra công pháp.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.