TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Ngủ chung

Đêm xuống, căn phòng nhỏ im lìm chỉ còn tiếng quạt trần quay đều, vang lên những tiếng “cạch cạch” nhè nhẹ.

Lâm Ngạn Thần vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và quần đùi thoải mái. Hắn đang lau khô mái tóc còn ẩm, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa sổ.

Sở Trầm Ngôn đang đứng ở đó, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời đêm. Ánh sáng từ ngọn đèn vàng trong phòng chiếu lên gương mặt y một cách mơ hồ, kéo dài bóng hình y in lên sàn nhà như thể bị hòa tan vào bóng tối ngoài kia.

Lâm Ngạn Thần bỗng khựng lại vài giây.

Không hiểu sao, mỗi lần nhìn Sở Trầm Ngôn như vậy, hắn luôn cảm thấy có chút... khó lý giải.

Một đứa nhỏ mới 12 tuổi mà sao ánh mắt lại thâm trầm như người từng trải vậy chứ...

Hắn thầm nghĩ, mắt vẫn dõi theo bóng dáng mảnh khảnh bên cửa.

Khí chất trên người y... không phải kiểu non nớt hay rụt rè như những đứa nhỏ cùng tuổi. Ngược lại, y lạnh lùng, yên tĩnh, có một thứ gì đó khiến người đối diện không tự chủ mà cảm thấy áp lực.

Có khi, Lâm Ngạn Thần thật sự thấy... hơi sợ.

Hắn bước chậm tới gần, tay vẫn đang lau tóc bằng khăn bông, cố giữ không khí thoải mái:

“Tối nay em muốn ngủ ở đâu? Lại ngủ trên ghế sô pha nữa hả?”

Sở Trầm Ngôn không quay đầu lại, chỉ đáp khẽ, giọng nói vẫn đều đều mà có chút lạnh nhạt:

“Ngủ ở đó không thoải mái.”

Lâm Ngạn Thần bật cười, đặt khăn lên bàn, rồi nghiêng đầu nhìn y:

“Vậy em ngủ trong phòng đi, để anh ngủ sô pha.”

Sở Trầm Ngôn chậm rãi quay lại, đôi mắt đen láy ánh lên trong bóng đèn ấm áp, nhìn thẳng vào hắn:

“Anh ngủ ở đó cũng không thoải mái.”

Lâm Ngạn Thần hơi sững lại một chút.

Hắn nghĩ thầm:

Y đang quan tâm đến mình sao?

So với lần đầu gặp, Sở Trầm Ngôn bây giờ... có chút khác biệt.

Vẫn lạnh lùng, vẫn ít nói, nhưng ánh mắt và giọng nói đã dịu đi một phần. Không còn là những cái gật đầu lắc đầu, hay mấy câu nói dứt khoát rồi im lặng triệt để.

Hắn mỉm cười, khẽ đưa tay xoa đầu Sở Trầm Ngôn, mái tóc mềm như tơ mịn:

“Không sao.”

“Anh ngủ đâu cũng được. Tối nay em cứ ngủ trong phòng anh đi, anh...”

Chưa kịp dứt câu, giọng nói của Sở Trầm Ngôn lại chen vào, cắt ngang:

“Tôi với anh ngủ chung đi.”

Lâm Ngạn Thần: “...”

Cả người hắn khựng lại trong chốc lát, gương mặt ngây ra rồi bật cười thành tiếng:

“Phòng anh nhỏ lắm, hai người nằm chung chật chội, em ngủ vậy càng không thoải mái. Để anh ngủ ghế sô pha đi.”

6

0

2 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.