0 chữ
Chương 15
Chương 15: Ăn lẩu (3)
Sở Trầm Ngôn chỉ tay về phía khu dân cư nằm phía bên kia con đường lớn, nơi ánh đèn rực rỡ hắt lên những bức tường cao kiên cố.
Biệt thự, cổng sắt, vườn hoa, khu nhà giàu đối lập hoàn toàn với khu tập thể cũ kỹ, tường bong tróc, đèn đường có chút lập lòe của Lâm Ngạn Thần.
Hai thế giới cách nhau chỉ vài bước chân.
Lâm Ngạn Thần nhìn theo hướng tay của y, rồi lại bật cười, cố xua tan sự khác biệt ấy bằng một câu đùa:
“Vậy là hàng xóm rồi! Mai mốt anh có thể qua xin muối nhà em!”
Hắn gắp miếng thịt bò đầu tiên đặt vào bát Sở Trầm Ngôn, nụ cười vẫn sáng rỡ như cũ:
“Miếng đầu tiên ưu tiên cho em đó, thấy anh trai có tốt với em không?”
Sở Trầm Ngôn nhìn nụ cười của hắn, trong khoảnh khắc lại cảm thấy nơi đáy tim mình như bị ánh sáng ấy soi rọi. Một thứ gì đó mềm nhũn, đau âm ỉ, vừa ấm vừa lạnh.
Y vội cúi đầu, giấu đi ánh mắt đang khẽ run, không để hắn nhìn thấy thứ cảm xúc trong mắt mình.
Y khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Chỉ hai chữ, nhưng lại khiến Lâm Ngạn Thần bất giác mỉm cười nhẹ nhàng.
Bữa ăn cứ thế tiếp diễn trong không khí ấm cúng, thi thoảng là tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu, tiếng đũa va vào bát, và những câu nói lặt vặt do hắn tự bắt chuyện, thi thoảng lại có giọng đáp khe khẽ từ y.
Sở Trầm Ngôn ăn không nhiều, nhưng ánh mắt thì không lúc nào rời khỏi hắn.
Nhìn cách hắn cười, hắn ăn cay đến đỏ mũi mà vẫn cười toe, hắn hỏi bác chủ quán xin thêm nước chấm, hắn kể chuyện đi học bị trễ giờ... từng chi tiết nhỏ nhất, y đều ghi nhớ.
Không biết từ khi nào, y đã không còn nhìn hắn như một con mồi cần săn đuổi, mà giống như... một báu vật cần cất giấu trong một cái l*иg chỉ riêng y có chìa khóa.
--------------
Sau khi ăn xong, hai người cùng đứng dậy chuẩn bị ra về. Lâm Ngạn Thần cảm ơn bác chủ quán, còn không quên khen nồi lẩu ngon.
Bác chủ quán cười hiền lành, bảo:
“Lần sau lại ghé quán bác nữa nhé. Có bạn bè thì rủ tới giới thiệu giúp bác.”
Lâm Ngạn Thần gật đầu, rồi dắt xe ra ngoài.
Trời đêm càng về khuya càng lạnh, gió khẽ rít bên tai. Hắn quay sang hỏi:
“Em lạnh không?”
Sở Trầm Ngôn lắc đầu.
Hắn lại cười:
“Thế thì lên xe đi, chúng ta về nào.”
Y ngoan ngoãn trèo lên yên sau, tay lại một lần nữa ôm lấy eo hắn. Chiếc xe đạp cũ kỹ lăn bánh qua những con đường vắng, tiếng lốp xe cọ xuống mặt đường hòa vào hơi thở đều đều trong đêm.
Trên đoạn đường ấy, ánh đèn đường chiếu nghiêng nghiêng, kéo dài hai cái bóng, một lớn một nhỏ sát bên nhau, không rời.
Biệt thự, cổng sắt, vườn hoa, khu nhà giàu đối lập hoàn toàn với khu tập thể cũ kỹ, tường bong tróc, đèn đường có chút lập lòe của Lâm Ngạn Thần.
Hai thế giới cách nhau chỉ vài bước chân.
Lâm Ngạn Thần nhìn theo hướng tay của y, rồi lại bật cười, cố xua tan sự khác biệt ấy bằng một câu đùa:
“Vậy là hàng xóm rồi! Mai mốt anh có thể qua xin muối nhà em!”
Hắn gắp miếng thịt bò đầu tiên đặt vào bát Sở Trầm Ngôn, nụ cười vẫn sáng rỡ như cũ:
“Miếng đầu tiên ưu tiên cho em đó, thấy anh trai có tốt với em không?”
Sở Trầm Ngôn nhìn nụ cười của hắn, trong khoảnh khắc lại cảm thấy nơi đáy tim mình như bị ánh sáng ấy soi rọi. Một thứ gì đó mềm nhũn, đau âm ỉ, vừa ấm vừa lạnh.
Y khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Chỉ hai chữ, nhưng lại khiến Lâm Ngạn Thần bất giác mỉm cười nhẹ nhàng.
Bữa ăn cứ thế tiếp diễn trong không khí ấm cúng, thi thoảng là tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu, tiếng đũa va vào bát, và những câu nói lặt vặt do hắn tự bắt chuyện, thi thoảng lại có giọng đáp khe khẽ từ y.
Sở Trầm Ngôn ăn không nhiều, nhưng ánh mắt thì không lúc nào rời khỏi hắn.
Nhìn cách hắn cười, hắn ăn cay đến đỏ mũi mà vẫn cười toe, hắn hỏi bác chủ quán xin thêm nước chấm, hắn kể chuyện đi học bị trễ giờ... từng chi tiết nhỏ nhất, y đều ghi nhớ.
Không biết từ khi nào, y đã không còn nhìn hắn như một con mồi cần săn đuổi, mà giống như... một báu vật cần cất giấu trong một cái l*иg chỉ riêng y có chìa khóa.
Sau khi ăn xong, hai người cùng đứng dậy chuẩn bị ra về. Lâm Ngạn Thần cảm ơn bác chủ quán, còn không quên khen nồi lẩu ngon.
Bác chủ quán cười hiền lành, bảo:
“Lần sau lại ghé quán bác nữa nhé. Có bạn bè thì rủ tới giới thiệu giúp bác.”
Lâm Ngạn Thần gật đầu, rồi dắt xe ra ngoài.
Trời đêm càng về khuya càng lạnh, gió khẽ rít bên tai. Hắn quay sang hỏi:
“Em lạnh không?”
Sở Trầm Ngôn lắc đầu.
Hắn lại cười:
“Thế thì lên xe đi, chúng ta về nào.”
Y ngoan ngoãn trèo lên yên sau, tay lại một lần nữa ôm lấy eo hắn. Chiếc xe đạp cũ kỹ lăn bánh qua những con đường vắng, tiếng lốp xe cọ xuống mặt đường hòa vào hơi thở đều đều trong đêm.
Trên đoạn đường ấy, ánh đèn đường chiếu nghiêng nghiêng, kéo dài hai cái bóng, một lớn một nhỏ sát bên nhau, không rời.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
