TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Quan Tư Ý quỳ gối trên đệm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cô nghe thấy tiếng đóng cửa, lập tức hỏi: “Là chị phải không, họ Trần?”

Không có tiếng trả lời, nhưng tiếng bước chân lại gần.

Quan Tư Ý vừa sợ vừa sốt ruột, bất giác đứng dậy, vẫn dùng chăn che người.

“Họ Trần!” Cô lại không dám hét quá to.

“Cạch”, đèn trong phòng bật sáng.

Trần Thải Thanh đứng ở cửa không vào, nói: “Không có ai đâu, ngủ đi, nếu sợ thì cứ để đèn, tôi ở bên ngoài.”

“Không được!”

Quan Tư Ý cuống lên: “Chị vào ngủ cùng tôi!”

“Tôi?” Trần Thải Thanh kinh ngạc tột độ.

Quan Tư Ý chỉ vào chiếc giường khung sắt bên cạnh.

“Chị ngủ ở đây.”

“…”

Ba phút sau, đèn trong phòng tắt, Trần Thải Thanh nằm trên chiếc giường đơn.

Quan Tư Ý co người lại, quay mặt về phía Trần Thải Thanh ngủ, cảm thấy vô cùng an toàn.

Rèm cửa không che sáng lắm, phía trên hắt vào nhiều ánh trăng, soi sáng khuôn mặt Quan Tư Ý.

Trần Thải Thanh nhìn Quan Tư Ý, ngực cô phập phồng, ngủ rất say.

“Tiểu Quan, rốt cuộc tên đầy đủ của cô là gì?”

Mấy giây sau Quan Tư Ý mới khẽ cựa mình, lí nhí nói: “Quan Tư Ý.”

“Tư trong “tư niệm” à?” Thường thì người ta hay lấy chữ này, Trần Thải Thanh lại hỏi: “Chữ “Ý” là chữ nào?”

Quan Tư Ý tuy ý thức không rõ ràng, nhưng giọng nói lại dõng dạc.

“Ý trong “ý chỉ”.”

Quan Tư Ý.

Cái tên này cũng thú vị đấy.

Buổi sáng Trần Thải Thanh đang làm việc trong gara, ngồi trên chiếc ghế đẩu, bỗng dưng dùng ngón tay viết chữ lên quần.

Chữ “Ý” (懿) này cũng khó viết thật.

Cô ấy đang nghĩ ngợi thì chị Nhậm bán thuốc ở đối diện sang.

“Thanh Nhi, bận hả em?”

“Sao thế chị, có việc gì à?” Trần Thải Thanh đứng dậy hỏi.

“Không có gì, em ngồi đi.” Chị Nhậm xua tay sảng khoái, rồi hạ giọng hỏi: “Hôm qua nhà em không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì ạ.” Trần Thải Thanh ngơ ngác: “Sao thế chị?”

Chị Nhậm nói: “Tối hôm qua, chị với anh rể em về nhà, thì thấy có người lén lén lút lút ở cửa nhà em, trông không giống người tốt. Anh rể hét một tiếng làm nó sợ chạy mất. Chị nhìn kỹ thì thấy giống con gái.”

Thì ra đúng là có chuyện đó, không phải Tiểu Quan đa nghi.

“Chắc là, ai đó đùa giỡn thôi chị ạ, không có gì đâu.” Trần Thải Thanh cười nói: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì là tốt rồi.” Chị Nhậm yên tâm: “Có chuyện gì cứ nói với chị, chị với anh rể em đều ở lại tiệm cả.”

“Vâng, được ạ.” Trần Thải Thanh cười đáp.

Chị Nhậm còn chưa đi, Quan Tư Ý đã la hét chạy ra.

3

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.