0 chữ
Chương 45
Chương 45
“Tiểu Quan, có một chuyện tôi thắc mắc mãi.”
Cô ấy nghiêm túc nói: “Cô có bệnh không vậy?”
“…”
Quan Tư Ý tức tối ném cái gối qua.
Trần Thải Thanh cười bắt lấy, rồi ném trả lại cho cô, nói: “Ngủ sớm đi nhé.”
“Hừ!”
Quan Tư Ý bực bội nằm vật xuống, nảy người trên đệm.
Hác Đức Lị đang nghe lén bên ngoài, cằm như muốn rớt xuống.
Trần Thải Thanh gọi Tư Ý là gì?
Tiểu Quan?
Ai dám gọi cô như thế!
Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?!
Sao Tư Ý lại quen một cô gái trẻ sửa xe ở một thị trấn hẻo lánh chứ?
Chuyện này quá kỳ quái!
Hác Đức Lị lúc này chẳng còn để ý đến gì khác, áp chặt tai vào cửa sổ, muốn nghe thêm nhiều đoạn đối thoại hơn nữa.
Trong nhà, Quan Tư Ý vẫn còn đang buồn bực.
Ánh đèn xe chạy qua ngoài cửa sổ hắt vào.
Trên tường hiện ra một bóng người!
Quan Tư Ý giật nảy mình ngồi dậy, dựa vào tường co rúm trong chăn, mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Lại một chiếc xe nữa chạy qua, lần này cô nhìn rõ rồi.
Ngoài cửa sổ có người!
Quan Tư Ý bịt chặt miệng, dùng sức đập vào tường.
Trần Thải Thanh vừa hơi buồn ngủ, lại phải bò dậy xem cô.
“Lại sao nữa rồi?”
Quan Tư Ý sợ hãi bịt miệng, run rẩy chỉ tay ra cửa sổ.
“Không lẽ gọi tôi qua chỉ để tôi đóng cửa sổ đấy chứ?”
Dù bực mình nhưng Trần Thải Thanh vẫn đi đến bên cửa sổ, giật mạnh rèm cửa lên.
“Cửa sổ đóng rồi mà.”
Quan Tư Ý úp mặt vào hai tay, tiếng hét chực trào ra khỏi miệng, nhưng nhìn qua kẽ tay lại không thấy ai bên ngoài, đành cố nuốt ngược vào trong.
“Thấy gì thế?” Trần Thải Thanh nhận ra Quan Tư Ý có vẻ không ổn, bèn nghiêm túc hẳn lên, vạch vạch rèm cửa, nhìn ngang nhìn dọc: “Không có sâu bọ. Thấy sâu bọ à?”
“Hình, hình như vừa nãy có người…” Quan Tư Ý yếu ớt nói.
Trần Thải Thanh lập tức cảnh giác, tắt đèn trong phòng, nhìn ra ngoài qua khe rèm.
Đêm khuya tĩnh lặng, đường phố vắng tanh.
“Không có ai đâu.” Trần Thải Thanh nói bằng giọng bình thường: “Chắc là cô nhìn nhầm, hoặc là người đi đường thôi.”
“Không phải!” Quan Tư Ý nóng lòng muốn Trần Thải Thanh tin mình: “Tôi nhìn rất rõ, còn thấy hai lần nữa!”
Trần Thải Thanh tìm thấy đèn pin trong ngăn kéo, nói với Quan Tư Ý trong bóng tối: “Cô ở yên đây, tôi ra ngoài xem sao.”
“Chị đừng đi!”
Quan Tư Ý không gọi được Trần Thải Thanh lại, hối hận nói: “Lỡ có nguy hiểm thì sao.”
Cô thấp thỏm chờ đợi, mỗi giây mỗi phút đều như tra tấn. Trên cửa sổ loáng qua mấy vệt sáng đèn pin, bóng Trần Thải Thanh đi qua, rồi lại đi về.
Cô ấy nghiêm túc nói: “Cô có bệnh không vậy?”
“…”
Quan Tư Ý tức tối ném cái gối qua.
Trần Thải Thanh cười bắt lấy, rồi ném trả lại cho cô, nói: “Ngủ sớm đi nhé.”
“Hừ!”
Quan Tư Ý bực bội nằm vật xuống, nảy người trên đệm.
Hác Đức Lị đang nghe lén bên ngoài, cằm như muốn rớt xuống.
Trần Thải Thanh gọi Tư Ý là gì?
Tiểu Quan?
Ai dám gọi cô như thế!
Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?!
Sao Tư Ý lại quen một cô gái trẻ sửa xe ở một thị trấn hẻo lánh chứ?
Chuyện này quá kỳ quái!
Hác Đức Lị lúc này chẳng còn để ý đến gì khác, áp chặt tai vào cửa sổ, muốn nghe thêm nhiều đoạn đối thoại hơn nữa.
Trong nhà, Quan Tư Ý vẫn còn đang buồn bực.
Ánh đèn xe chạy qua ngoài cửa sổ hắt vào.
Trên tường hiện ra một bóng người!
Lại một chiếc xe nữa chạy qua, lần này cô nhìn rõ rồi.
Ngoài cửa sổ có người!
Quan Tư Ý bịt chặt miệng, dùng sức đập vào tường.
Trần Thải Thanh vừa hơi buồn ngủ, lại phải bò dậy xem cô.
“Lại sao nữa rồi?”
Quan Tư Ý sợ hãi bịt miệng, run rẩy chỉ tay ra cửa sổ.
“Không lẽ gọi tôi qua chỉ để tôi đóng cửa sổ đấy chứ?”
Dù bực mình nhưng Trần Thải Thanh vẫn đi đến bên cửa sổ, giật mạnh rèm cửa lên.
“Cửa sổ đóng rồi mà.”
Quan Tư Ý úp mặt vào hai tay, tiếng hét chực trào ra khỏi miệng, nhưng nhìn qua kẽ tay lại không thấy ai bên ngoài, đành cố nuốt ngược vào trong.
“Thấy gì thế?” Trần Thải Thanh nhận ra Quan Tư Ý có vẻ không ổn, bèn nghiêm túc hẳn lên, vạch vạch rèm cửa, nhìn ngang nhìn dọc: “Không có sâu bọ. Thấy sâu bọ à?”
Trần Thải Thanh lập tức cảnh giác, tắt đèn trong phòng, nhìn ra ngoài qua khe rèm.
Đêm khuya tĩnh lặng, đường phố vắng tanh.
“Không có ai đâu.” Trần Thải Thanh nói bằng giọng bình thường: “Chắc là cô nhìn nhầm, hoặc là người đi đường thôi.”
“Không phải!” Quan Tư Ý nóng lòng muốn Trần Thải Thanh tin mình: “Tôi nhìn rất rõ, còn thấy hai lần nữa!”
Trần Thải Thanh tìm thấy đèn pin trong ngăn kéo, nói với Quan Tư Ý trong bóng tối: “Cô ở yên đây, tôi ra ngoài xem sao.”
“Chị đừng đi!”
Quan Tư Ý không gọi được Trần Thải Thanh lại, hối hận nói: “Lỡ có nguy hiểm thì sao.”
Cô thấp thỏm chờ đợi, mỗi giây mỗi phút đều như tra tấn. Trên cửa sổ loáng qua mấy vệt sáng đèn pin, bóng Trần Thải Thanh đi qua, rồi lại đi về.
1
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
