0 chữ
Chương 29
Chương 29
Quan Tư Ý đáp lại bằng một nụ cười giả lả y hệt, nhanh chóng xé lớp bọc ni lông của cuốn sổ, vung bút viết tên mình lên trang đầu. Nét chữ phóng khoáng, bút pháp sắc sảo.
Rồi như thể mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến mình, quay người bỏ đi.
“…” Bà chủ nói với Trần Thải Thanh: “Thanh Nhi à, đồ đã xé bọc là không trả lại được đâu nhé.”
Trần Thải Thanh: “…”
Đúng là oan gia!
Quan Tư Ý dúi chiếc ô cho Trần Thải Thanh cầm, còn mình thì sung sướиɠ ngắm nghía những trang giấy đẹp đẽ bên trong cuốn sổ.
“Đừng có cau mày nữa, tôi đã nói sẽ trả tiền gấp đôi cho chị mà.” Quan Tư Ý không ưa bộ dạng mặt mày sa sầm của Trần Thải Thanh: “Cầm ô cho tử tế vào.”
“Cô lấy gì trả tôi?”
Lúc Quan Tư Ý đến người không một xu dính túi, bây giờ trên người chỉ có nhẫn và dây chuyền, trông lại còn như đồ đồng.
“Có lẽ trong tương lai không xa…” Quan Tư Ý dừng lại, vẫn quyết định tạm thời giấu giếm: “Dù sao sớm muộn gì chị cũng sẽ biết thôi.”
Trần Thải Thanh buồn bã nói: “Hôm nay sửa xe coi như công cốc rồi.”
Buổi tối Trần Thải Thanh nấu cơm, vốn định hâm lại đồ ăn Phương Hy làm buổi trưa là được, nhưng sợ vị tiểu thư tổ tông kia không ăn, lại xào thêm một đĩa rau.
Kết quả là cô nàng chỉ chăm chăm ăn đĩa rau cô xào với một bát rưỡi cơm.
Ăn xong phủi mông bỏ đi, cũng chẳng nói một lời cảm ơn.
Trần Thải Thanh mang chiếc áo cộc tay đã giặt vào phòng ngủ, mở cửa ra thấy Quan Tư Ý đang viết gì đó ở bàn máy tính, thấy cô ấy đến thì vội vàng gấp sổ lại.
“Viết nhật ký à?”
Trần Thải Thanh nói đùa một câu, Quan Tư Ý cũng chẳng buồn cười. Cô ấy treo quần áo lên giá, ngồi xuống mép giường định nói chuyện tử tế với Tiểu Quan.
“Tiểu Quan, tôi vẫn chưa hỏi tên đầy đủ của cô.” Trần Thải Thanh nói.
“Quan trọng lắm à?” Quan Tư Ý viết xong mấy chữ cuối cùng: “Chị nhớ mặt tôi là được rồi, khuôn mặt này nói được làm được, không thiếu tiền không trả đâu.”
Trần Thải Thanh bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tôi nói gì, cô cũng nghĩ tôi tiếc mấy chục tệ đó phải không?”
Quan Tư Ý quay lại nhìn cô ấy, quả quyết nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Buổi tối chỉ cho tôi ăn một đĩa rau, ngược đãi tôi à?”
Trần Thải Thanh sững người, bật dậy ngay lập tức, phân bua: “Ai ngược đãi cô? Bao nhiêu thịt cá không ăn, chẳng phải tự cô kén ăn sao?”
Quan Tư Ý quay người đi, lẩm bẩm: “Biết rõ tôi không ăn mà vẫn dọn lên, đúng là cố ý.”
Rồi như thể mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến mình, quay người bỏ đi.
“…” Bà chủ nói với Trần Thải Thanh: “Thanh Nhi à, đồ đã xé bọc là không trả lại được đâu nhé.”
Trần Thải Thanh: “…”
Đúng là oan gia!
Quan Tư Ý dúi chiếc ô cho Trần Thải Thanh cầm, còn mình thì sung sướиɠ ngắm nghía những trang giấy đẹp đẽ bên trong cuốn sổ.
“Đừng có cau mày nữa, tôi đã nói sẽ trả tiền gấp đôi cho chị mà.” Quan Tư Ý không ưa bộ dạng mặt mày sa sầm của Trần Thải Thanh: “Cầm ô cho tử tế vào.”
“Cô lấy gì trả tôi?”
Lúc Quan Tư Ý đến người không một xu dính túi, bây giờ trên người chỉ có nhẫn và dây chuyền, trông lại còn như đồ đồng.
Trần Thải Thanh buồn bã nói: “Hôm nay sửa xe coi như công cốc rồi.”
Buổi tối Trần Thải Thanh nấu cơm, vốn định hâm lại đồ ăn Phương Hy làm buổi trưa là được, nhưng sợ vị tiểu thư tổ tông kia không ăn, lại xào thêm một đĩa rau.
Kết quả là cô nàng chỉ chăm chăm ăn đĩa rau cô xào với một bát rưỡi cơm.
Ăn xong phủi mông bỏ đi, cũng chẳng nói một lời cảm ơn.
Trần Thải Thanh mang chiếc áo cộc tay đã giặt vào phòng ngủ, mở cửa ra thấy Quan Tư Ý đang viết gì đó ở bàn máy tính, thấy cô ấy đến thì vội vàng gấp sổ lại.
“Viết nhật ký à?”
Trần Thải Thanh nói đùa một câu, Quan Tư Ý cũng chẳng buồn cười. Cô ấy treo quần áo lên giá, ngồi xuống mép giường định nói chuyện tử tế với Tiểu Quan.
“Quan trọng lắm à?” Quan Tư Ý viết xong mấy chữ cuối cùng: “Chị nhớ mặt tôi là được rồi, khuôn mặt này nói được làm được, không thiếu tiền không trả đâu.”
Trần Thải Thanh bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tôi nói gì, cô cũng nghĩ tôi tiếc mấy chục tệ đó phải không?”
Quan Tư Ý quay lại nhìn cô ấy, quả quyết nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Buổi tối chỉ cho tôi ăn một đĩa rau, ngược đãi tôi à?”
Trần Thải Thanh sững người, bật dậy ngay lập tức, phân bua: “Ai ngược đãi cô? Bao nhiêu thịt cá không ăn, chẳng phải tự cô kén ăn sao?”
Quan Tư Ý quay người đi, lẩm bẩm: “Biết rõ tôi không ăn mà vẫn dọn lên, đúng là cố ý.”
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
