0 chữ
Chương 28
Chương 28
Quan Tư Ý lẳng lặng tránh xa cô ấy một chút.
Tiệm văn phòng phẩm đi qua ngã tư rồi cứ thẳng về phía đông, Quan Tư Ý nhân cơ hội này làm quen với các cửa hàng ở thị trấn An Hòa. Buổi trưa cô đi quá gần, chỉ loanh quanh ở gần đây, nghe nói phía tây bắc có một cái hồ, cô vẫn chưa đến đó.
Đi được mười phút, Quan Tư Ý cảm nhận được đã đến khu thương mại gần trường học, một số tiệm trà sữa, quán ăn vặt đều mở ở đây, đi vài bước nữa cũng đến tiệm văn phòng phẩm.
“Thanh Nhi, em đến rồi à.” Bà chủ nhiệt tình chào Trần Thải Thanh.
“Vâng chị.”
Trần Thải Thanh nhận lấy nắm hạt dưa bà chủ đưa, đưa cho Quan Tư Ý. Quan Tư Ý mới không thèm ăn thứ này, ăn vừa tốn sức lại nhiều calo.
“Cô cứ chọn thoải mái đi.” Trần Thải Thanh nói xong, quay sang nói chuyện phiếm với bà chủ.
“Mấy nay không thấy bà cụ, lưng vẫn chưa đỡ à?” Bà chủ vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
“Không dậy nổi, vẫn còn nằm trên giường sưởi ạ.” Trần Thải Thanh nói.
“Ôi chao, tại con chó đen nhỏ ở hợp tác xã cung tiêu ấy. Nó ấy à, thích chơi với trẻ con lắm. Cháu trai ông Trịnh mới biết đi, Tiểu Hắc cứ húc húc làm thằng bé ngã, con khóc, bà cụ nhà em vác chổi lớn xông ra, rượt con chó chạy ba vòng, thế là bị sái lưng.”
Bà chủ cảm thán: “Bà cụ nhà em chân tay lanh lẹ thật đấy, ông Trịnh bảo con trai ông ấy đuổi theo bà cụ mà còn không kịp.”
“Thì ra là vậy à.” Trần Thải Thanh chợt hiểu ra. Bà cụ còn kể cho cô ấy nghe một câu chuyện bắt trộm trừ gian diệt ác đầy năng lượng tích cực.
Bà chủ hất cằm: “Đây là bạn em à?”
“À.” Trần Thải Thanh đáp qua loa: “Đến nhà chơi mấy hôm.”
Đang nói chuyện thì Quan Tư Ý cầm sổ và bút đã chọn xong đặt lên quầy.
“Chị ơi, hai thứ này bao nhiêu tiền ạ?” Trần Thải Thanh hỏi.
Bà chủ tính xong giá tiền rồi liếc nhìn Trần Thải Thanh.
“Thanh Nhi này, bạn em mắt nhìn tinh thật đấy, toàn chọn đồ cao cấp. Hai thứ này tổng cộng sáu mươi bảy tệ, em đưa chị sáu mươi lăm là được rồi.”
Trần Thải Thanh nghẹn lời: “Sổ gì mà đắt thế?”
Bà chủ nói: “Chẳng phải nói bạn em mắt nhìn tinh sao. Đây đều là dòng cao cấp của các thương hiệu lớn, cuốn sổ này còn có khóa mật mã, chắc chắn phải đắt hơn một chút. Cuốn này bốn mươi bảy tệ, bút là hai mươi.”
“…” Trần Thải Thanh gượng cười với Quan Tư Ý: “Thực ra viết chữ thì sổ nào cũng được. Hay là mua sổ ô ly đi, còn có thể luyện chữ. Sổ luyện âm cũng được, có thể luyện tiếng Anh.”
Tiệm văn phòng phẩm đi qua ngã tư rồi cứ thẳng về phía đông, Quan Tư Ý nhân cơ hội này làm quen với các cửa hàng ở thị trấn An Hòa. Buổi trưa cô đi quá gần, chỉ loanh quanh ở gần đây, nghe nói phía tây bắc có một cái hồ, cô vẫn chưa đến đó.
Đi được mười phút, Quan Tư Ý cảm nhận được đã đến khu thương mại gần trường học, một số tiệm trà sữa, quán ăn vặt đều mở ở đây, đi vài bước nữa cũng đến tiệm văn phòng phẩm.
“Thanh Nhi, em đến rồi à.” Bà chủ nhiệt tình chào Trần Thải Thanh.
“Vâng chị.”
Trần Thải Thanh nhận lấy nắm hạt dưa bà chủ đưa, đưa cho Quan Tư Ý. Quan Tư Ý mới không thèm ăn thứ này, ăn vừa tốn sức lại nhiều calo.
“Cô cứ chọn thoải mái đi.” Trần Thải Thanh nói xong, quay sang nói chuyện phiếm với bà chủ.
“Không dậy nổi, vẫn còn nằm trên giường sưởi ạ.” Trần Thải Thanh nói.
“Ôi chao, tại con chó đen nhỏ ở hợp tác xã cung tiêu ấy. Nó ấy à, thích chơi với trẻ con lắm. Cháu trai ông Trịnh mới biết đi, Tiểu Hắc cứ húc húc làm thằng bé ngã, con khóc, bà cụ nhà em vác chổi lớn xông ra, rượt con chó chạy ba vòng, thế là bị sái lưng.”
Bà chủ cảm thán: “Bà cụ nhà em chân tay lanh lẹ thật đấy, ông Trịnh bảo con trai ông ấy đuổi theo bà cụ mà còn không kịp.”
“Thì ra là vậy à.” Trần Thải Thanh chợt hiểu ra. Bà cụ còn kể cho cô ấy nghe một câu chuyện bắt trộm trừ gian diệt ác đầy năng lượng tích cực.
Bà chủ hất cằm: “Đây là bạn em à?”
“À.” Trần Thải Thanh đáp qua loa: “Đến nhà chơi mấy hôm.”
“Chị ơi, hai thứ này bao nhiêu tiền ạ?” Trần Thải Thanh hỏi.
Bà chủ tính xong giá tiền rồi liếc nhìn Trần Thải Thanh.
“Thanh Nhi này, bạn em mắt nhìn tinh thật đấy, toàn chọn đồ cao cấp. Hai thứ này tổng cộng sáu mươi bảy tệ, em đưa chị sáu mươi lăm là được rồi.”
Trần Thải Thanh nghẹn lời: “Sổ gì mà đắt thế?”
Bà chủ nói: “Chẳng phải nói bạn em mắt nhìn tinh sao. Đây đều là dòng cao cấp của các thương hiệu lớn, cuốn sổ này còn có khóa mật mã, chắc chắn phải đắt hơn một chút. Cuốn này bốn mươi bảy tệ, bút là hai mươi.”
“…” Trần Thải Thanh gượng cười với Quan Tư Ý: “Thực ra viết chữ thì sổ nào cũng được. Hay là mua sổ ô ly đi, còn có thể luyện chữ. Sổ luyện âm cũng được, có thể luyện tiếng Anh.”
3
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
